BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chu Vương Miện. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chu Vương Miện. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2018

TẠP CÚ 1, KẸO KÉO, TẠP CÚ 8, GIỐNG NHAU - Thơ Chu Vương Miện


       


TẠP CÚ 1

sáng nắng chiều mưa
sáng con thỏ chiều con rùa
ngồi nhiều hơn đi, nằm nhiều hơn ngồi
mọi thứ mọi chuyện
đều là gió thoảng mây trôi
từ bỏ mình
trà rượu không
chút nước lạnh trong bình
-
thân em như con cào cào
lúc ngoài đồng lúa, lúc vào nồi cơm
nồi đồng nằm cạnh ổ rơm
cũng qua một kiếp thờn bơn méo mồm
nồi đồng thỏi gạo tám thơm
mùi bay ngan ngát bốn phương quê nhà

Thứ Tư, 8 tháng 8, 2018

TẰM TƠ, THƠ SƯỚNG GHỌA, THẰNG HÈN - Thơ Chu Vương Miện


        


TẰM TƠ

tằm bây giờ quá khỏe
tha hồ làm tổ
trên cành và lá cây
thành nhộng thành bướm
tha hồ mà bay
khỏi ăn lá dâu
và khỏi nhả ra tơ
bây giờ toàn tơ nhân tạo
con tằm được thoát kiếp
-
trời gọi ai nấy dạ
không biết thế nào đúng hay sai ?
không biết thế nào là trái hay phải
thôi dòng đời
hết khổ tới nạn
hết sâu tới cạn
-
trầm tư bách kế bất như nhàn
thiên hạ bây giờ đâu còn là thời
Nghiêu Thuấn
đâu còn thất tiên và bát hiền
thời tiền Đường
ngày ngày qua tiếng đạn
nóng bỏng qua chiến trường
qua nhà xác nhà thương
toàn tin ảo ?
chả có tin nào là thật

Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2018

TÌNH ĐỜI, VÔ TÌNH, XƯA - Thơ Chu Vương Miện


        

TÌNH ĐỜI

đã đến lúc lòng người khô thành gỗ
cạn kiệt tình thân thương
thằng làm thơ kẹt ở xó rừng
bệnh trầm kha chờ ngày giải thoát
danh từ bình dân là tiệt
thôi ngàn năm gió thổi
và ngàn năm mây bay
 một chút hương trầm đọng lại nơi đây
tan nhè nhẹ vào không gian tĩnh lặng
ta cũng như ngươi
bốn bề quạnh vắng
sa mạc tứ bề cát mịn minh mông
hai kiếp người hai bên Thái Bình Dương
mắt lãng đãng hai bề sóng vỗ
vẫn biết cõi nhân sinh chốn nào cũng khổ
nghiệp làm thơ đeo mãi nợ tiền khiên
nghèo quá nghèo ôm mãi nỗi cô đơn
nơi xó núi chân rừng chờ nỗi chết
-
nước đi ra biển lại mưa về nguồn (*)
chừ thì nước chảy đi luôn
trời đang hạn hán nguồn cơn đợị chờ
rượu tăm dành đó đôi vò
dăm bánh trà mạn bánh gio một bàn
người thời lỡ bước sang ngang
người thì kẹt ở Đồ Bàn xứ Chăm
một  trăm năm một vạn năm
con cò vẫn cái cò quăm thủa nào
khói bay thoang thoảng xứ Lào
nắng quay quắt chả mưa nào qua đây

Thứ Hai, 30 tháng 7, 2018

SINH LÃO BỆNH TỬ, QUÊ NHÀ, RÂU RIA THỪA - Thơ Chu Vương Miện



SINH LÃO BỆNH TỬ

xuân hạ thu đông
chỉ một vòng duy nhất
có sinh có diệt
có khởi đầu có kết thúc
làm người
không thể khác ?
-
mạnh được yếu thua
nhanh như rùa chậm như thỏ
có khi cần làm rùa
có khi cần làm thỏ
thỏ chưa chắc hay
rùa chưa chắc dở
tùy nơi tùy chỗ
-
không có gì từ trên trời rơi xuống
ngoại trừ vẫn thạch
tạo ra những hố thẳm
 người dựng nước mới có nước
có người giữ nước, nước mới còn ?
có người bán nước nước sẽ mất
đôi khi còn ý kiến toàn dân
hội nghị Diên Hồng
người người cùng chung một tấm lòng ?
nước lấy dân làm gốc
dân lấy ăn làm đầu ?
chung lưng đấu cật
gian khổ có nhau ?
quân từ dân mà ra ?
ôi nước ôi nhà ?
-
sách có câu
tiểu phú do cần, đại phú do thiên
và cũng có câu
tích mễ phòng cơ
tích y phòng hàn
"trữ gạo để phòng bất ngờ
trữ vàng phòng đói khát"
vàng bán lúc nào cũng được
không xuống giá
tích nhiều tốt nhiều
tích ít tốt ít

Thứ Tư, 25 tháng 7, 2018

NƯỚC TRÔI, NÔ LỆ, KHÔNG ĐỀ - Thơ Chu Vương Miện





NƯỚC TRÔI

nước vẫn trôi
trôi từ xa xưa tới bây giờ ?
đả kích chửi bới cũng vô ích
chuyện bây giờ xen kẽ thực cùng mơ
nếu làm được thì ai cũng làm được
chuyện vui buồn lẫn chuyện được thua
mưu sự tại nhân thành sự tại thiên
bất chiến tự xưa đến tận giờ ?
bài bản chỉ đúng trong trường lớp
chỉ đúng trong cụộc thi còng cua
bài toán ngày nay nhiều ẩn số
trách nhau thì trách mấy cho vừa ?


Thứ Ba, 24 tháng 7, 2018

TIỄN BIỆT, BÈ - Thơ Chu Vương Miện và M. Loan Hoa Sử


       


TIỄN BIỆT
Họa sĩ HỒ TRỌNG THUYÊN ra đi đêm 22.7 (ngày 22.7.2018)

người thảnh thơi lên thiên đàng
kẻ bận rộn xuống địa ngục
toàn là lời lẽ giao tế ngoài miệng
hoàn toàn không có thực
địa ngục là cuộc sống này
thiên đường là cuộc sống bên ngoài
"nơi cõi khác"
chẳng qua chỉ là giấc mơ
Nam Kha
nằm ngủ dưới đất
kê đầu trên cục gạch
dưới gốc cây hòe an
lúc vừa nhắm mắt
nhà sư già vừa bắc nước
nấu nồi cháo kê
nồi cháo chưa sôi
đã tỉnh giấc
nước trong nồi sôi sùng sục
ngủ tiếp
khi dậy nồi kê chưa chín
bảy mươi hai năm
đủ thứ là tang thương
đủ thứ là đoạn trường
ai cũng như ai
ai cũng giống ai ?
kẻ mơ niết bàn
kẻ mơ thiên đàng
chả có ai mơ địa ngục
vì ai cũng đang sống nơi đó
địa ngục là có thật
các thứ khác chỉ là mơ
như cơn khát
-
giầy cỏ gươm cùn
quốc gia hưng vong thất phu hữu trách
cũng chả được tích sự gì ?
dù cho tha thiết
may lắm làm được công việc
của loài chim cồng cộc
của loài dã tràng xe cát
hoàn toàn là vô ích
ngoài biển tây biển đông
chả khác chi con cầy
trước sau cũng thành mòn nhậu
chết thì chưa
khi không biến thành sáo đen sáo sậu
nhắc đi và nhắc lại
"toàn lời ruồi bu kiến đậu"
không đầu không đuôi
một kiếp phù sinh
lao tâm lao lực

Chủ Nhật, 22 tháng 7, 2018

CHIẾC NGÀ VOI, VÁC NGÀ VOI, VĨ VĂN - Chu Vương Miện


     


      CHIẾC NGÀ VOI
       Vĩ văn

Thực ra câu chuyện kể sau đây là của anh Phùng Văn Hóa "bút danh là Hoàng Văn Phú, nguyên quán Tân Phú ngay đài phát tuyến chỗ Ngã Ba Ông Tạ, đi lính sau tôi, câu chuyện đã được đăng ở nguyệt san Tinh Thần năm 1964, câu chuyện thiếu mất một nhân vật là tôi, nên tôi viết lại và thêm cho đủ, đầu năm 1963 tôi ra trường và về đơn vị dd23tt, sư đoàn 23 bộ binh, tôi nguyên là cầu thủ tỉnh lẻ và ngoài công việc ban 3, tôi là đội viên của đội tuyển Sư Đoàn, nhưng chỉ là thứ cầu thủ dự bị, có cũng được mà không thì cũng chả sao!
Kỳ đó thì đoàn chúng tôi đi Pleiku tranh giải Quân Đoàn 2, đoàn chính là 11 người thêm 3 người dự bị. Sáng đó xe GMC chở chúng tôi ra phi trường Phùng Dực gần bộ chỉ huy Trung Đoàn 45 và Đài Phát Thanh Buôn Mê Thuột, vừa đến thì máy bay quân sự Mỹ cũng vừa hạ cánh, thầy trung sĩ Thông Vận Binh xì xà xì xồ vơi người sĩ quan trên máy bay, và đoàn cầu thủ chỉ đủ chỗ cho 13 người, tôi ở lại phi trường chờ chuyến bay sau, phi trường Phùng Dực là phi trường tỉnh lẻ, ngày ngày chỉ có một chuyến đến và đi rồi vắng tanh, và có vài chuyến bay quân sự qua đó chở các quân nhân vãng lai ngừng lại chừng 10 phút là lại cất cánh, phi trường trống trơn. Chỉ còn lại 3 người: tôi, một trung sĩ còn thuộc Trung Đoàn 44 và một thiếu úy Trung Đoàn 45. Vị trung  sĩ thì không có gì đặc biệt, chờ máy bay về Vũng Tàu đưa đám ma cha ruột, còn vị thiếu úy thì cũng không có gì đặc biệt, về Sài gòn để hỏi vợ. Khuôn mặt người nào người đó đều xạm đen cháy nắng, thiếu úy có khoác một cái ba lô nhẹ, trong ba lô không có gì ngoài chiếc Ngà Voi, chiếc Ngà Voi này là của con voi nhơ nhỡ, dài chừng 6 tấc, không trắng và màu nâu nhạt, không ai quan tâm để  ý gì đến cái Ngà Voi, mỗi lần máy bay quân sự Mỹ hạ cánh, thầy thông vận binh chạy trước, sau là ba chúng tôi, kỳ này gặp toàn chuyến bay về miền bắc như Đà Nẵng, Quảng Trị, không có máy bay về Nam, mỗi lần vác ba lô chạy vào thì Thiếu Úy bèn quăng ngay chiếc ba lô có chứa cái Ngà Voi xuống nền nhà, tôi buột miệng hỏi :
- Mang đi đâu cái của khốn này ?
- Mang làm quà cho ông bố vợ tương lai
Đến ngày thứ ba, một chiếc xe dodge chạy đến gọi trung sĩ Trung Đoàn 44 là có công điện từ Vũng Tàu gửi, nội dung là chờ lâu quá, đã chôn cất cha xong rồi, khỏi về. Thế là trung sĩ theo chiếc xe về luôn, sân phi trường chỉ còn lại tôi và thiếu úy với chiếc Ngà Voi, ngày hôm nay là ngày thứ ba để chờ, chừng nửa giờ sau thì có chuyến máy bay hạ cánh, một lúc sau thì được biết là máy bay đi Pleiku, tôi phấn hồ hởi mừng thầm trong lòng, một chặp thì một đòan người từ trên máy bay bước xuống, vị thượng sĩ thủ quân vỗ vai tôi noi lớn : "Chú mày cũng về luôn một thể, đội mình thua rồi !”

Ngay lúc đó thì vị thiếu úy chạy ngay vào nhà chờ khách, quăng chiếc ba lô có cái Ngà Voi xuống đất rồi gối đầu lên nhắm mắt ngủ
........................... 
                                           Hoàng Văn Phú và Chu Vương Miện


Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2018

LÂU QUÁ, KIẾP SAU, NGUYỄN DU, LOẠI HÌNH THƠ, MẠNH ĐƯỢC YẾU THUA - Thơ Chu Vương Miện





LÂU QUÁ

không gặp thằng bắt quỉ
lý do giản đơn là hai đứa cùng đau
tôi đau chân
thằng bắt quỉ đau đầu
nên dù xa nhau gần trăm cây số
vẫn không thể tới thăm nhau
xứ này không ma và chả quỉ
nên gã bạn già chả biết đi đâu?
ở nhà tối ngày
thì đổi tên là thằng sợ vợ
vợ bắt nằm bắt ngồi bắt quì
không dám thở than
ta bây giờ ngang một cây đàn
không dây, treo tòng teng trên vách
thơ văn viết âm thầm nơi nóc bếp
-
nói chung dây mộc và dây leo
làm cửa làm ngõ
làm cột làm kèo
thảo là rau cỏ
muôn vàn mầu sắc
muôn vàn hương thơm
có khi còn là dược liệu o chừng
có loài dây leo
leo quanh thân cây khác ?
có loại chùm gửi trên không
có loại dưới đất
các loại bèo thường dưới nước
các cây cactus "xương rồng"
ngoài sa mạc
không cần nước
chỉ cần sương đêm
không loại nào giống loại nào ?

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2018

DÒNG SÔNG, GỬI N.K, HẾT - Thơ Chu Vương Miện và Khanh Tương


        

DÒNG SÔNG

dòng đời
sòng bài
chảy xuôi
vào phấn khởi
ra về cụp đuôi
cháy nhà hàng xóm
bình chân như vại
sống thác mặc bay
tiền thầy bỏ túi
của người bồ tát
của mình lạt buộc
cũng toàn là bọn có học
nhưng hoàn cảnh cơ cực
bắt buộc sống ngang bọn vô học
cũng gõ lóc cóc
cũng đầu trọc
nhưng không còn mở mắt
-
"đi qua chân cầu" nhạc Vũ Đức Sao Biển
"ngồi lại bên cầu" truyện dịch của Trần Phong Giao
"chân cầu sóng vỗ " thơ Hà Nguyên Thạch
sóng vỗ bao lần
qua cầu bao lần ?
ngồi lại bao lần
kẻ mất người còn ?
chợp mắt đã đủ 33 năm ?
cuộc sống thăng trầm
hồng nhan đa truân
toàn là đi bộ
tứ cố vô thân
không áo chỉ quần
chân đất
bưng cà phê
quên béng đời nhà giáo nhà thơ
ăn đậu ngủ nhờ
cà lơ phất phơ
buồn ngủ gật
cho một phiến tài hoa

Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2018

CÓ NGƯỜI, CUỐI NĂM - Thơ Chu Vương Miện và Khanh Tương


       

   
CÓ NGƯỜI

chỉ trà rượu đàn bà
có người hit tô phe cơm đen
có người rượu trắng lạc rang
có người hết vịt tới gà
có người chỉ trà bánh đậu xanh mạch nha
có ngừơi chuyên làm thơ nghĩa địa
"hồn ma"
mỗi ngừơi mỗi vẻ toát nét phong ba
trong hoàn cảnh đó
chỉ có mỗi Bà Huyện Thanh Quan
yêu nước thương nhà
có thêm cụ Phan Bội Châu
xuôi ngược bôn ba
Đông Du tìm đường cưu nứớc
ngoài hai người dưới
bọn bên trên
toàn là đồ chó chết ?
-
có nước nước không có
có nhà biến nhà không
nước trong tay vô tài làm mất ?
rồi lưu vong chết
hóa thành chim Đỗ Quyên
gắng nuốt nhục mà sống
kêu mỏi môm khản cổ
nước không còn ?
cây gãy tổ nát
bầy đa đa dông mất
ngoảnh lại cội xưa kêu mãi gia gia
số phận lang thang kiếp sống vịt gà
vừa cạp cạp và cục ta cục tác
làm cái kiếp bèo lục bình
sáng nam chiều bắc
trở mùa trở nước lại dạt đông tây
qua mùa hè đỏ lửa  tới gió heo may
đủ gió chướng thổi kiếp người xơ xác
mắt nhòm mãi Trường Sơn lẫn vào Savannakhet
ôi Quảng Trị Đông Hà quê hương ta ?
làm một chuyến tàu xuôi ngược bao ga ?


Thứ Tư, 11 tháng 7, 2018

TRẦN TỬ NGANG, CHẾT LÀ HẾT, THƠ GIĂNG, CÓ NGƯỜI SỐNG - Thơ CVM và Khanh Tương





TRẦN TỬ NGANG

Chuyện dân
chuyện tộc
y lời vàng thước ngọc
của cụ nhà văn Nguyễn Bá Học
"Đường đi khó không khó vì ngăn sông cách núi
mà vì lòng người ngại nùi e sông"
chuyện đất nước
non cùng sông
đời đời cũng khó
không thể ngồi uống trà hút thuốc
rồi chửi tục
là xong việc ?
tình hình bây giờ gặp khó khăn chung
không thể tùy tiện
tự do là xơi dùi đục
-
bạc thì dân
bất nhân thì lính
người sinh vào thời nhà Đường
thế kỷ thứ 8
thơ như vầy :
người trước không biết ta là ai ?
người bây giờ không đọc ta ?
người sau này
không biết ta là ai nốt
y nước sông Hoàng Hà
chẩy một mạch đi tuôt luốt
thơ như vầy
"đúng là hay tuyệt "
sau này có vài thi nhân
bắt chước
Thi hào Trần Tử Ngang
nguệch ngoạc đôi dòng
nhưng không ai khóc


Thứ Năm, 5 tháng 7, 2018

KHẤP TỐ NHƯ, QUA ĐANG NGHÈO, CÁT, BỊP, CVM VÀ KHANH TƯƠNG - Thơ Chu Vương Miện





KHẤP TỐ NHƯ

bất tri tam bách dư niên hậu
thiên hạ hà nhân khấp Tố Như
                  (Thơ Nguyễn Du)

trên 300 năm nữa ?
còn ai khóc Nguyễn Du ?
xứ lạ quê người gần tám bó
câu thơ trên đọc thấy như thừa
ốm đau lạnh quá ngồi bó gối
mỏi miệng mà kêu mãi hừ hừ
thơ cổ mắt mờ không đọc được ?
huống gì thơ của cụ Nguyễn Du ?
một túi càn khôn xơ xác cả
kẻ thì nằm đất kẻ nằm tù
ngẫm nghĩ câu "thi trung hữu họa"
mà buồn cho tới tận ngàn thu ?
chết sau hay trước cũng giống nhau
Châu Mỹ, Châu Úc hoặc Châu Âu
lỡ cỡ phần đời nơi Châu Á

Lưỡng Quảng xưa là đất Quảng Châu ?

Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2018

TỘI NGHIỆP, NHỮNG CON ROBOT - Thơ Chu Vương Miện

 
      

TỘI NGHIỆP

cho vua Thục Đế
làm mất nước
thác sinh làm chim quốc
tối ngày mò mẫm trong bụi rậm
kêu quốc quốc
tiếng kêu đau thương thảm thiết
Quốc quốc bốn phía không một hồi âm nào ?
thiên hạ bây giờ
hai tai điếc
hai mắt mù và miệng câm
chỉ cần ấm nước bát cơm
đút vào mồm là xong
kéo lê đời thú vật
không đất không nước
còn sống đi đứng ăn uống
nhưng cái đầu cái óc đã liệt
quá tội nghiệp
cho con chim đa đa
tối ngày kêu nhà nhà
nhưng gia gia còn đâu nữa ?
đã mang bàn cho khách trú
đã mang cho thuê
hoàng hạc bạch hạc bay đi
không chốn trở về
hỡi Trần Danh Án
hỡi Bà Huyện Thanh Quan
hỡi Hồ Xuân Hương
cơ ngơi đã thụt xuống lòng hồ
đâu còn nơi nao là Cổ Nguyệt Đường
ôi Nguyễn Du cùng Tổng Cóc
những anh hồn còn phảng phất
mặt trời chiếu chênh chếch ngả về tây
vẫn văng vẳng chốn này
Gia gia Quốc quốc ?

Thứ Năm, 28 tháng 6, 2018

THUYỀN - Thơ Chu Vương Miện & M.Loan Hoa Sử


      
     

THUYỀN

lớn sóng lớn thuyền con sóng con
không có sóng nếu mặt nước bằng phẳng
nếu cuộc đời bình yên
không chiến tranh
con chó giống con mèo
-
dù cho tha thiết yêu nòi giống
cũng đến đau thương ngắm cõi bờ
năm 1958 cụ Thạch Ẩn Làm thơ
năm nay 2018 "60 năm"
thủa xưa lại giống thủa bây giờ
60 năm thời gian tụ một chỗ
y khám Chí Hòa + Lý Bá Sơ
thế thái nhân tình đã đổi thay
đầy vơi với chiếc điếu cày say
kéo vào sao thấy lòng tê tái
đất nước rồng tiên mãi thế này?
nhà văn Nguyễn Bàng than "thân cá cơm"
lòng tong tép nước giải Thu Bồn
vinh quang sống sót qua mùa nước ?
ôi chả khác gì sướng như tiên ?
60 năm Văn Hóa Ngày Nay
của văn hào Nhất Linh
tụ kết tinh anh của gió sương
muôn màu muôn vẻ thoảng muôn hương (*)
mần được chín số thì tắt nghỉ
nơi trang bìa đen thùi lùi vẽ hoa Hắc Lan
thôi đành về thác Đam Mê thổi hắc tiêu
tài cao chí cả tuổi xế chiều
văn chương rắc rối không ai đọc
bận tâm chi con khỉ con tườu ?
giấy nát còn ghi mấy cụm thơ
tang thương còn kéo tận bi giờ
"dù cho tha thiết yêu nòi giống
cũng đến đau thương ngắm cõi bờ" (**)

                           Chu Vương Miện 

* Thơ Bùi Khánh Đản
** Thơ Thạch Ẩn