BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn BÌNH THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn BÌNH THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2018

TRÚC THANH VÀ BÀI THƠ MÙA THU RỚM LỆ - Phạm Ngọc Thái


    

        TRÚC THANH VÀ BÀI THƠ MÙA THU RỚM LỆ
                                                                    Phạm Ngọc Thái
   
 “Tháng tám” là bài thơ mùa thu ôm bọc nhiều tâm cảm của một cô thôn nữ về cuộc sống, đường đời – Đó chính là những mảnh tình vỡ vụn, đan xen trong suốt bài theo lối thu đi. Ta hãy đọc đoạn thơ mở đầu:

 Tháng tám có hẹn đâu. Tự thu về chứ bộ
 Giọt nắng ngang tàng làm khổ lá trên câ
 Năm tháng mòn vơi cho cái tuổi thêm đầy
 Tài sản của ta là tấm thân gầy mang nỗi đau tròn trịa

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2018

MƠ QUÊ TRONG “XÓM CỎ” CỦA NGUYỄN KHÔI - Đặng Xuân Xuyến


       

       MƠ QUÊ TRONG “XÓM CỎ” CỦA NGUYỄN KHÔI

Lẽ thường, người ta mơ "từ quê" được "ra tỉnh", để được sống không khí náo nhiệt, sầm uất nơi phố xá, thị thành, thì nhà thơ Nguyễn Khôi lại mơ bỏ phố về làng, ngược với lẽ thường của nhân thế:

Mơ… được bỏ Cao Tầng về Xóm Cỏ
Ngồi bờ đê hít thở với sông dài
Ngắm dáng con đò trước cầu cao ngạo nghễ
Bãi ngô non thấp thoáng bóng ai...

Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2018

BÙI GIÁNG MỘT BÀI THƠ LẠC VẬN - Nguyễn Đình Toàn

Nguồn:
https://haibatrung12e1985.wordpress.com/2012/10/28/bui-giang-mot-bai-tho-lac-van/

        
                       Bùi Giáng trước cà phê Mưa Nguồn


           BÙI GIÁNG MỘT BÀI THƠ LẠC VẬN
                                                 Nguyễn Đình Toàn

Bùi Giáng đã được nói đến nhiều. Mỗi người đọc ông nói đến ông theo một cách. Người ta nói đến thơ ông, nói đến tư tưởng của ông, nói đến cách thế ông sống, tùy theo cách nhìn của mình.
Người ta nhìn thấy ở ông, rõ hơn, kiến thức của ông, tư tưởng của ông, như một hội tụ lớn của tư tưởng Đông Tây.
Người ta cũng nói đến ông như một người điên.
Nếu ai có dịp nhìn thấy ông mang trên mình đủ các thứ: nồi, niêu, xoong, chảo, vành bánh xe đạp, đầu đội mũ sắt, tay cầm một chiếc gậy, đứng giữa đường, thổi còi, vung tay chỉ lối cho xe cộ, thì coi ông là một người điên cũng không gì quá đáng.
Nhưng cũng người điên ấy, vai mang một tấm biển, đi rong qua các phố, trên tấm biển có những dòng chữ viết tay:

Hoan hô đồng chí Phạm Tuân
Khi không anh bỗng nhảy tưng lên trời

Thứ Năm, 4 tháng 10, 2018

VÀI CẢM NHẬN VỀ THƠ TRẦN MAI NGÂN - Đặng Xuân Xuyến


        

        VÀI CẢM NHẬN VỀ THƠ TRẦN MAI NGÂN
  
Thơ của Trần Mai Ngân là thơ của nỗi lòng. Hình như, chị mượn thơ chỉ để ghi lại Nhật Ký Nỗi Lòng nên thơ của chị gần gũi, dễ đi vào lòng người bởi đọc thơ chị. người đọc dễ “cảm”, dễ nhớ. Chị viết nhanh để ghi lại những cảm xúc thật của mình nên những câu thơ của chị rõ là của chị, không chịu ảnh hưởng cúa ai, cứ nhẹ nhàng đằm thắm, nhẹ nhàng chịu đựng, nhẹ nhàng hy sinh (có lẽ) như chính con người của chị.

Đọc những câu thơ:

- “Tôi đi nhặt lấy phù du
Trần gian một cõi mịt mù chơi vơi
Tôi tìm trong chiếc lá rơi
Phận người với cả một đời hư hao”
                                      (Phù Du)

- Ngồi buồn xòa ngón tay hao
Đã đan trong gió đã nhòa trong mưa
Gần xa cũng đã từng chưa
Ngón tay đeo nhẫn như vừa chơi vơi.
     (Ngồi Buồn Bấm Đốt Ngón Tay)

- Gió chiều, chân vội bước qua
Chỗ cười, chỗ đứng đã là ngày xư
Mười Hai trời chẳng thôi mưa
Tiễn Thu hay tiễn tôi vừa hôm nay!”
                                  (Tiễn Thu 2)

Người đọc thấy trân quý cuộc đời hơn dù những câu thơ ấy viết về sự cô đơn, về nỗi xót xa vì những dang dở chuyện tình, bởi thơ ấy không hề bi lụy, tiêu cực mà chỉ nhẹ nhàng dâng kín nỗi buồn, rồi nhẹ nhàng buông bỏ để người thơ trở về với những gì là của mình, thuộc về mình.

Tôi thích thơ chị, có lẽ cũng từ những câu thơ hay và tinh tế như thế.

Hôm nay, đưa thơ chị lên trang blog Đặng Xuân Xuyến, không hiểu lý do gì mà 3 lần tôi lập cập làm hỏng, cứ phải dàn trang lại. Vì đặc thù riêng (một phần do thiết kế) nên thời gian dành cho việc đưa bài lên trang blog Đặng Xuân Xuyến thường tốn khá nhiều nên tôi bực, định xóa hẳn bài nhưng tiếc công sức đã bỏ ra nên nán làm lại, vì thế mà tôi đọc kỹ bài thơ GIẬN của chị. Tôi bật cười với suy nghĩ: Thảo nào tên bài thơ là Giận!

Và cặm cụi ngồi gõ đôi dòng về Giận và cả về thơ của chị:

GIẬN...

Cứ một lần giận dỗi
Là thêm một cách xa
Mà em luôn nói dối
Không sao...em ổn mà!

Cứ một lần im lặng
Không nhìn nói với nhau
Làm tim em băng giá
Một mình âm thầm đau

Thêm một lần... lần nữ
Có chắc còn lần sau
Ngày mỗi ngày hờ hững
Nên tình đành xa mau...

Canberra trắng màu
Mây trôi xa xôi quá
Em nhủ lòng quên đi
Chuyện đôi ta... còn gì?

Canberra, 25 tháng 08.2018
     TRẦN MAI NGÂN

Vâng. Thơ Trần Mai Ngân là thế. Cứ thẳng tuột với những suy nghĩ của mình, chẳng cần chọn lựa câu chữ bóng bảy, chẳng cần rào dậu chắn be. Sự thẳng tuột ấy chỉ là chị tự nói với lòng mình, tự lẩm bẩm với nỗi buồn đang xâm kín lòng mình, sự nhẹ nhàng ấy rất phụ nữ Miền Tây:

Cứ một lần giận dỗi
Là thêm một cách xa

Biết là giận dỗi là căn nguyên của sự “cách xa” nhưng chị không giãi bày, không phân tỏ mà chỉ âm thầm chịu đựng, âm thầm để níu giữ:

        Mà em luôn nói dối
        Không sao... em ổn mà.

Câu: “Không sao... em ổn mà!” nghe như tiếng nấc đang được chị cố ghìm lại.

Chị tiếp tục thật thà với nỗi ấm ức đầy vơi của mình, bằng những câu không thể đời thường hơn, không thể thật hơn, cứ như chị bê nguyên xi nỗi ấm ức, hờn tủi của chị bằng những câu nói thường nhật trong cuộc sống vào thơ mà chẳng cần cầu kỳ gọt rũa, chẳng cần chọn lựa kỹ câu từ. Vì thế mà chuyện của chị, thơ của chị thật lắm, đời và dễ chạm vào lòng người:

Cứ một lần im lặng
Không nhìn nói với nhau
Làm tim em băng giá
Một mình âm thầm đau

Biết là sức chịu đựng của con người có giới hạn nên khi đối diện với lòng mình, chị lắng hỏi lòng mình, và cũng là tự nhủ với lòng mình: "Thêm một lần... lần nữa/ Có chắc còn lần sau". Biết sự nhường nhịn ấy, cam chịu ấy rồi cũng sẽ không đem lại kết quả tốt đẹp, nhưng chị lại buông xuôi, bất lực, tiếp tục cam chịu “thêm một lần”, rồi lần nữa, “lần nữa”... để chấp nhận sự đổ vỡ, chia ly: “Ngày mỗi ngày hờ hững/ Nên tình đành xa mau...”, thì thật là một bi kịch.

Nhẫn nhịn và bất lực trước cuộc tình sắp tan vỡ là tư tưởng yếm thế của một phụ nữ cam chịu xuyên suốt bài thơ.

Đọc bài thơ, không thấy hình bóng ai ngoài hình bóng chị, được mặc định bởi nhân vật "em" đang thủ thỉ kể chuyện tình buồn của mình. Cũng không biết căn nguyên những lần giận dỗi từ đâu, sự giận dỗi ở mức nào mà chỉ thấy hình ảnh nhẫn nhịn, cam chịu của chị, với những tâm sự của riêng chị, cũng rất chung chung, mơ hồ, khiến người đọc dù mến thương, cảm thông với nhân vật "em", vẫn buông tiếng thở dài, nhẹ nhàng trách cứ: "tại anh tại ả, tại cả đôi đường.".

Dù thế, thì "Giận" vẫn là bài thơ nhiều cảm xúc, cuốn hút người đọc bởi sự chân thành trong từng câu chữ của người viết.

Vâng! Thơ của Trần Mai Ngân là thế, là thơ của nỗi lòng, là tấm gương phản chiếu chân thực cuộc sống mà nữ sĩ Trần Mai Ngân đã trải qua, đã cảm nhận và đối diện.

Tôi thích những câu thơ buồn nhẹ nhàng nhưng lại rất sâu, rất thấm, kiểu:

Xa nhau, ừ nhỉ xa nhau vậy
Vá víu trăm năm một nụ cười
Mắt đã rời xa không trở lại
Lúc ở cạnh nhau đã vắng rồi.
                   (Khắc Vào Gió)

Nhưng tôi mong lắm được đón đọc những bài thơ tươi rói nụ cười, những niềm tin rạng ngời về sự vẹn tròn, đủ đầy của tình yêu chung thủy như mái ấm gia đình mà chị đang có, về những hạnh phúc lứa đôi mà tôi thấy đã có nhưng chưa nhiều trong thơ của chị.

                                                            Hà Nội, 27 tháng 09.2018
                                                              ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2018

ĐỌC & BÌNH BÀI THƠ "HUẾ" CỦA NGUYỄN SƠN - Nguyễn Hùng Dũng


   

        ĐỌC VÀ BÌNH BÀI THƠ "HUẾ"
        (Thơ của Nguyễn Sơn và bình của Nguyễn Hùng Dũng)

HUẾ

Từng dấu lặng nghiêng sầu lên lấp lánh
Tường rêu xanh. hồn cổ. phiến bia mờ
Thành quách ngủ giữa mù sương ngất lạnh
Khuya trở mình nghe sỏi đá bơ vơ

Chiều Đại nội một cánh dơi rời tổ
Vỗ mông lung rồi xà xuống khôn cùng
Con sáo nhỏ thu mình trong hốc gỗ
Vươn cổ mềm hót rụng cả hư không

Đêm thuỷ mặc lung linh màu hoang phế
Khúc điêu tàn lộng lẫy điệu ma trơi
Lời cố quận rã rời trang huyết lệ
Bến cô liêu hò hẹn với mây trời

Hồn Thiên Mụ vọng hồi chuông cố sử
Bóng sông Hương rung nhịp mõ giang đầu
Sương mộ địa giăng sầu qua núi Ngự
Huế răng chừ mà lệ buốt ngàn sau!

                                SN  -22.9.2018

Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2018

“GIANG HỒ TÊ CHÂN”, THƠ TRẦN HOÀNG VY - Mang Viên Long

Nguồn:  



“GIANG HỒ TÊ CHÂN”, THƠ TRẦN HOÀNG VY
                                                             Mang Viên Long

Giang hồ tê chân (trang 65) là một trong 47 bài thơ của tập thơ thứ 5- “Tự Khúc”, của Nhà thơ Trần Hoàng Vy vừa dược nhà xuất bản  Thanh Niên ấn hành vào tháng 8 năm 2010. Tôi cảm thấy “rất khoái” bài thơ GHTC - nên muốn ghi lại đôi điều để chia sẻ cùng bạn đọc - và tác giả - (cũng là để cảm tạ một tấm lòng…)

“ Giang hồ tê chân quên dép rớt
bạn hiền tìm không biết rớt nơi đâu
bỗng thấy tiếc một thời sung sức
mòn gót giày lên núi, xuống sâu”

Thứ Tư, 15 tháng 8, 2018

ĐỌC “VÀNG THU TA RỤNG…” THƠ THỤY SƠN - Châu Thạch


          
               Nhà bình thơ Châu Thạch


ĐỌC “VÀNG THU TA RỤNG…” THƠ THỤY SƠN
                                                                      Châu Thạch

Đọc cái đầu đề “Vàng Thu Ta Rụng…” chắc không ai hiểu gì. Đọc qua khổ một của bài thơ thì hiện lên trong mắt ta cả nỗi sầu hanh hao từ tiền kiếp. Lá cũng có linh hồn và lá trong thơ là hóa thân của một vị chân tu bị đọa từ kiếp trước bởi sơ hở trên con đường tu tập:

Quên choàng y áo chân tu
Qua sông để rớt kinh thư thuở nào
Đọa làm kiếp lá hanh hao
Vàng thu ta rụng xanh xao nỗi buồn

Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2018

WORD CUP TRONG ĐƯỜNG THI HỒ VĂN CHI - Châu Thạch


    
                            Hồ Văn Chi
                      Bút danh Hữu Chí


         WORD CUP TRONG ĐƯỜNG THI HỒ VĂN CHI
                                                                            Châu Thạch

Worl Cup là giải vô địch bóng đá thế giới, là giải đấu bóng đá quốc tế do Liên đoàn bóng đá thế giới tổ chức 4 năm một lần cho tất cả các đội tuyển bóng đá quốc gia của những nước thành viên FIFA
World Cup 2018 khai mạc hôm 14/6 tại Moscow và kéo dài đến tận ngày 15/7 tới. Ngày hội bóng đá lớn nhất hành tinh này được nước chủ nhà Nga đầu tư kinh phí tốn kém nhất từ trước tới nay.
Không thể phủ nhận được thực tế rằng, World Cup ngày càng trở thành một sự kiện ảnh hưởng sâu sắc với toàn bộ các lĩnh vực của xã hội. Riêng tại Việt Nam, nếu không kể thành  phần cá độ bị thua thì Worl Cup đã đem nhiều niềm vui đến cho người ham mộ bóng đá. Ngoài niềm vui theo dõi các trận đấu  sôi nỗi, còn có nhừng niềm vui như dự đoán, bàn luận. Đặc biệt một số thi nhân, nhất là các thi nhân Đường thi còn sáng tác những bài thơ về World Cup, ghi nhật ký từng trận đấu, mở ra một đề tài mới cho thi ca, truyền nguồn cảm hứng thể thao đến cho người đọc.

Thứ Tư, 1 tháng 8, 2018

THƠ VỀ RƯỢU HAY NỖI BUỒN RIÊNG MÌNH VÀ NỖI BUỒN NHÂN THẾ CỦA NHÀ THƠ ĐẶNG XUÂN XUYẾN? - Nguyễn Bàng


       
                            Tác giả Nguyễn Bàng

Tuần trước, nhà thơ Đặng Xuân Xuyến gửi cho tôi chùm thơ về rượu của anh và bảo để tôi đọc cho vui. Nhưng vui sao được khi mà cả chùm 10 bài thơ đều thấm đẫm một nỗi buồn: Nỗi buồn riêng mình của thi nhân và nỗi buồn vì nhân tình thế thái.
Người ta thường nói “Trà tam tửu tứ", nghĩa đại chúng nhất là “Uống trà không nên quá 3 người, mới thưởng thức hết cái thú vị của nó. Còn uống rượu phải từ 4 người trở lên mới vui, mới náo nhiệt”. Nhưng trong 10 cuộc rượu của Đặng Xuân Xuyến khồng hề thấy có một cuộc rượu bốn người nào mà chỉ thấy toàn những cuộc rượu một mình nhà thơ hay những cuộc rượu có thêm một người nữa là hai. Và cả chùm 10 bài Thơ Về Rượu thì có tới quá nửa số bài là độc ẩm.

Thứ Hai, 30 tháng 7, 2018

ĐỌC “MỘT MÙA DÂU” THƠ QUANG TUYẾT - Châu Thạch


           
       Nhà bình thơ Châu Thạch

ĐỌC “MỘT MÙA DÂU” THƠ QUANG TUYẾT
                                                                Châu Thạch

Quang Tuyết ở ngoài đời thì sao không biết nhưng nhìn ảnh Tuyết trên Facebook thì đẹp lắm. Lại nhận xét tính cách của Tuyết trên facebook thì tươi vui, năng động dầu mặt trái cũng có lúc buồn thê thiết. Đọc bài thơ “Một Mùa Dâu” của Tuyết kể về một câu chuyện tình “làm đau thắt những mùa dâu đến” ta không thấy chút đau nào, mà ngược lại thấy cuộc đời thêm thăng hoa bởi những mối tình tan vỡ. Bởi vì sao vậy? Bởi vì Quang Tuyết đã làm cho những trái dâu chua trở nên ngọt ngào quá, thắm thiết quá. Bởi vì Quang Tuyết đã làm cho hương vị của Dâu bây giờ không phải là của Dâu nữa, mà là hương vị của tuổi yêu đương :

Ôi! Mùa Dâu lại về. Mùa Dâu Da
Người ta chở tuổi thơ tôi đi qua
Theo từng con đường lạ
Vòng xe quay tròn hối hả
Mang cả hồn xưa theo những trái dâu vàng
Bóng mẫy mịn màng
Chua ngọt hoà tan
Như mối tình xưa của thời chưa biết nhớ

Chủ Nhật, 29 tháng 7, 2018

DƯƠNG TƯỜNG, BẢN NHÁP CHIỀU TƠ LIỄU - Nguyễn Đức Tùng


       
                      Tác giả Nguyễn Đức Tùng


DƯƠNG TƯỜNG, BẢN NHÁP CHIỀU TƠ LIỄU
                                                     Nguyễn Đức Tùng

Trong khi chúng ta quay đi, thế giới thay đổi. Những liên kết nhảy vọt trong thơ Dương Tường tạo ra các ảo ảnh. Đó là chuyển động nhanh từ một hình ảnh này đến hình ảnh khác; hai hình ảnh, rời nhau, và khoảng cách giữa chúng, tập hợp ba ấy tạo ra nội dung mới và ý tưởng mới.

Vẽ nhăng trên tường ở Paris
Ngớ ngẩn thăng hoa
Thơ ca cứt đái
Âu yếm đầu đường xó chợ

Vẽ nhăng trên tường ở Paris
Tình sử khoác vỏ ngoài tục tĩu
(Bản dịch của Phạm Toàn)

Trong một bài thơ của Dương Tường, có sự chuyển động phức tạp, từ quá khứ đến hiện tại, từ hiện tại đến tương lai và ngược lại, từ hiện thực đến ảnh trong gương và ngược lại, và cuối cùng tác giả lăm le vượt qua biên giới giữa lời và ngoài lời. Thơ Dương Tường là một cố gắng, đối với nghĩa thì đi ra ngoài nghĩa đến chữ, tức đến âm, và đối với chữ, thì đi ra ngoài chữ, hay ngoài lời, tới cái không lời.

Tôi đâu chọn
rì rào
mái đầu thương
ngày r
       
        n
        g
dòng đau
trôi một mùa xác ve sầu

Ngày r hay ngày (rụng) là một cố gắng phi lời. Dương Tường đặt cược đời mình vào đó, sự vượt qua. Thơ ông  không phải để đọc lớn. Mặc dù là một thứ thơ âm bồi, như tác giả tự gọi, tức nặng về âm thanh, con âm chứ không phải con chữ, thơ ấy không dùng để đọc lớn. Bạn chỉ nên đọc thầm hay đọc trong im lặng.
Âm thanh của thơ vang lên trong im lặng. Khả năng cắt rời hiện thực và liên kết chúng lại đòi hỏi tài năng ngôn ngữ lẫn hội họa, mà tôi tin ông có hai thứ ấy. Hiện thực tuy thường xuyên dịch chuyển nhưng không biến mất, chúng để lại ảnh trong gương, nơi đánh dấu sự trở lại. Đó là cách nói khác để mô tả sự lơ đãng có chủ đích. Lơ đãng chọn lọc.

Les graffiti de Paris
j'en cueuille par ci et par là
c'est comme des tulipes écloses
dans la fange
je les mets au vert
et en hume le bouquet

Những hình vẽ nhăng trên tường ở Paris
ta lượm đây một đóa kia một đóa
như tuy-lip nở trong bùn
nâng niu chăm chút
vục mặt hít hà
(Bản dịch của Phạm Toàn)

Thứ Năm, 28 tháng 6, 2018

“MỘT RẺO CHIỀU” THƠ CA DAO NT, BỨC TRANH ĐẸP LỒNG TRONG CHIA LY BUỒN – Châu Thạch


             
           Nhà bình thơ Châu Thạch


     “MỘT RẺO CHIỀU” THƠ CA DAO NT, 
     BỨC TRANH ĐẸP LỒNG TRONG CHIA LY BUỒN  

                                                                          Châu Thạch

Đọc “Tôi: chiếc lá/ Em: chiếc lá/ Bạn bè: từng chiếc lá/ Một khoảnh rừng đã xanh trong nhau” ta như lập tức thấy trước mắt một bức tranh đẹp và sống động. Mỗi linh hồn con người là một chiếc lá xanh thắm và mỗi chiếc lá đại diện cho một linh hồn con người trong khoảnh rừng xanh thắm ấy là hình ảnh của sự sống bình an, hạnh phúc, êm đềm và quyến luyến biết bao.
Những câu thơ  trên đây ngắn gọn, thật là bình dị, bình dị đến độ tưởng không phải là thơ nhưng ngược lại nó là “vô thi”, nghĩa là ở trình độ làm thơ không còn bị gò bó bởi luật làm thơ nữa. Nhà thơ vừa dùng phương pháp tưởng tượng người thành lá, vừa nhân cách hóa lá thành người, khiến cho sự suy nghĩ tưởng như ngộ nghĩnh của một em bé lại phát họa một góc thiên đường đầy sự thân ái trong cuộc sống. Câu thơ “một khoảnh rừng đã xanh trong nhau” với cụm từ “xanh trong nhau” hình dung hoàn toàn sự hài hòa, sự đồng cảm của mỗi cá nhân sống trong xã hội đó. Tuy thế, nếu những câu thơ trên không có những câu thơ dưới đây chắp đôi cánh cho nó, thì nó hoàn toàn không thể bay lên cao được:

                  Và thế đó, gió về ru ta hát
                  Vầng trăng non ngả ngớn lướt qua đầu

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2018

MỘT BÀI THƠ HAY KHÔNG ĐỀ CỦA VÕ THỊ NGUYÊN - Châu Thạch


          
               Nhà bình thơ Châu Thạch


MỘT BÀI THƠ HAY KHÔNG ĐỀ CỦA VÕ THỊ NGUYÊN
                                                                               Châu Thạch

Tôi có thấy một người điên chuyên đi lượm rác dọc các vỉa hè. Anh ta chọn những loại rác có màu sắc đẹp, để riêng ra rồi ngồi ngắm nghía mãi.
Nếu vị phó chủ tịch Hội Nhà Văn ở thành phố Hồ Chí Minh nói rằng thơ trên facebook là rác, thì có lẽ tôi là một người điên giống như người điên đi lượm rác kia, vì tôi đam mê dạo đọc trên facebook và chọn nhưng bài thơ ưng ý để riêng ra, rồi say mê viết về nó. Cũng vì thế, có người đã chê tôi bất tài, chỉ viết được cho những tác giả vô danh, và cũng vì thế một vài nhà thơ đàn anh hữu danh đã tỏ thái độ bất bình vì lẽ tôi không viết được gì cho họ theo yêu cầu của họ. Tôi đành tạ lỗi với các vị ấy vì thật tình, dầu thơ họ hay cách mấy mà không gây cảm xúc cho tôi thì làm sao mà viết được? Tôi chỉ viết được và không thể không viết khi một bài thơ nào đó, của bất kỳ ai đó đã làm cho con tim tôi rạo rực, giống như hồi còn trẻ, tôi phải đi theo  một tà áo, một tia mắt hay một gót chân hồng thu hút cả linh hồn tôi vậy. Ví dụ như hôm nay, một bài thơ của Võ Thị Nguyên, người hình như còn rất xa lạ với diễn đàn thơ, đã thu hút tôi như một tà áo rất đẹp, khiến tôi phải đi theo tà áo lất phất bay ấy, và phải viết về nó.

VÀI DÒNG TÂM ĐẮC VỚI NÀNG THƠ ! LÃNG UYỂN CHÂU - Lê Hoàng


          
                          Tác giả Lê Hoàng 


         VÀI DÒNG  TÂM ĐẮC VỚI  NÀNG THƠ ! 
                                               LÃNG UYỂN CHÂU
                                                                   Lê Hoàng

Ít điều về tác giả:  Thật sự mà nói tôi  chỉ đọc thơ của Châu  qua Facebook  và nhìn nàng qua hình ảnh  thế thôi, thơ tuy đơn giản, nhưng thơ Châu mang đầy tâm trạng của một quá khứ và hiện  tại.
Tôi biết nàng đã từng học  luật ở Đại Học Luật Cần Thơ... Nhà nàng có ba là một sĩ quan cấp tá, mấy anh trai cũng xuất thân từ  Đại học quân sự Đà Lạt và Thủ Đức... Châu cũng đã qua một thời gian mang đầy nỗi vui, buồn và chịu nhiều thiệt thòi của một số phận nghiệt ngã đi theo thời cuộc... cho đến ngày hôm nay Châu vẫn là một bóng cô đơn...
 Thường thì  những tâm hồn cô đơn mang nhiều ưu tư trong đời sống bình thường, đôi lúc cũng ưu thời, mẫn thế, đó là điều có chung cho những tâm hồn mang chút lãng mạn qua thơ, văn.
   Thôi, thì tôi chỉ có biết từng đó về nàng thơ nữ : Lãng Uyển Châu… ngoài ra  cũng không biết gì thêm, chỉ thỉnh thoảng, đọc thơ nàng và cũng có những vần thơ cảm nhận, đồng điệu với nàng Châu...
   Trong suốt những vần thơ của Châu, tôi chọn  bốn (4) bài thơ tượng trưng cho thời gian đi qua và tâm trạng của Châu diễn đạt trong thơ...

CHUYỆN NHỚ THƠ NHẬN NGƯỜI - Châu Thạch


         
           Nhà bình thơ Châu Thạch 

      CHUYỆN NHỚ THƠ NHẬN NGƯỜI
                                                 Châu Thạch

Đây là câu chuyện có thật, hai người trong cuộc vẫn còn sống sờ sờ, họ còn làm thơ và còn có dịp say bí tỉ cùng nhau.
Chuyện là cách đây gần 50 nắm, có hai chàng thanh niên sống ở miền Nam đất Việt. Họ có học và đến tuổi nên bị động viên đi lính, vào trường võ bị sĩ quan Thủ Đức. Trong thời gian là sinh viên sĩ quan, họ không biết nhau. Trải qua chín tháng quân trường gian khổ, hai người ra bãi tập, đi giây tử thần, chạy đoạn đường chiến binh. Nói chung họ làm cái việc theo khẩu hiệu lúc bấy giờ là “Thao trường đổ mồ hôi chiến trường bớt đổ máu”. Sau đó họ ra trường mang quân hàm Chuẩn Úy.  Cả hai tân sĩ quan được binh chủng Pháo Binh tuyển dụng. Họ được đưa qua quân trường pháo binh Dục Mỹ, Nha Trang để tiếp tục tôi luyện tay nghề bắn súng loại nặng. Tại đây, họ ở chung  cùng một trung đội. Một hôm, trong giờ nghĩ giải lao, chàng sĩ quan có máu làm thơ nầy nổi hứng, ứng khẩu đọc to một bài thơ sáng tác đột xuất cho các bạn mình nghe. Bài thơ đó, tuy chỉ nghe một lần nhưng lại nhập tâm trong lòng, nằm mãi trong ký ức của một chàng sĩ quan có máu làm thơ khác.

Thứ Tư, 20 tháng 6, 2018

NGẪM CHIỀU - BÀI THƠ ĐỘC ĐÁO CỦA BÙI CỬU TRƯỜNG / Đặng Xuân Xuyến


   

    NGẪM CHIỀU - 
    BÀI THƠ ĐỘC ĐÁO CỦA BÙI CỬU TRƯỜNG

    Ngẫm Chiều là bài thơ của nhà thơ, bác sĩ Bùi Cửu Trường, được sáng tác vào ngày 02 tháng 03 năm 2018 nhưng mãi tận chiều qua, 16 tháng 06 năm 2018 tôi mới có cơ duyên được đọc Ngẫm Chiều trên trang facebook của bà.
Ngay từ những câu đầu của khổ đầu bài thơ, Ngẫm Chiều đã gây ấn tượng đặc biệt với người đọc qua những chấm phá khá độc đáo:

“tơ nhện thả mành
nà nuột
mưa rớt giọt
lộp độp hè cánh đỏ phượng rơi.”

Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2018

PHIẾM ĐÀM : THỦ THUẬT "NÓI NGƯỢC" TRONG THƠ- Nguyễn Khôi


                
                          Nhà thơ Nguyễn Khôi
          
  PHIẾM ĐÀM : THỦ THUẬT "NÓI NGƯỢC" TRONG THƠ
              (Tặng Bạn thơ Châu Thạch - Đà Nẵng)

Xuất phát từ "tiếng Trung / Hán ngữ", người Hoa họ nói ngược: từ cái nhìn thấy đầu tiên để tạo ra chữ "tượng hình"... Ví dụ : nhìn ra bãi đất vàng "hoàng thổ" thấy một con vật to (ngưu) đấy là con Bò (Hoàng Ngưu), trông xuống ao hồ (thủy) thấy một con vật to (ngưu) đấy là con trâu (Thủy Ngưu). Tiếng Hoa nói mục đích trước rồi mới hành động : "Ngã đáo Đồ Thư Quán khứ" - Tôi (vì) đến Thư Viện (nên mới) đi... Vì thế Thơ cổ Trung Hoa (Đường thi) thường diễn tả (nói) ngược so với cách diễn tả (nói) xuôi của tiếng Việt ta :

Đình xa tọa ái Phong lâm vãn
Sương diệp hồng ư nhị nguyệt hoa
( Dừng xe chiều ngắm rừng Phong thẳm
Lá đỏ hơn hoa giữa tháng hai )
               Sơn hành - Đỗ Mục

Bạch vân thiên tải không du du
(Mây trắng nghìn thu lởn vởn hoài)
         Hoàng Hạc lâu - Thôi Hiệu

Cái độc đáo của Thơ cổ Trung Hoa (Đường thi) là "ý tại ngôn ngoại"- ý ngoài lời, đã được ông cha ta vận dụng khá tuyệt vời vào Thơ Việt ( một cách "nói ngược" cũng dễ gây nhầm lẫn với người không sành Thơ )
Ví dụ một câu Kiều :
"Đêm đêm Hàn thực, ngày ngày Nguyên tiêu"

Đúng ra phải là : đêm đêm Nguyên tiêu, ngày ngày Hàn thực... nhưng đó là nói xuôi, ở đây Tố Như tiên sinh nói ngược là có ý : ngày đêm nào cũng được vui như những ngày ấy.
Cách viết "Văn ngược" này được các Thi sĩ Thơ mới tiếp thu cộng thêm với tính Tượng trưng của thơ Pháp đã đưa hình tượng Thơ Việt hiện đại lên đỉnh cao, gây ấn tượng mạnh mẽ :

*Ô ! hay buồn vương cây Ngô đồng
Vàng rơi ! vàng rơi ! thu mênh mông
                                        Bích Khê
*Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp
Con thuyền xuôi mái nước song song
                    Tràng giang - Huy Cận
*Sao trìu mến thân yêu đâu vắng cả ?
Trơ vơ buồn và không biết kêu ai
                              Hàn Mạc Tử
* Gươm thiêng lấp lánh bên lưng nhẹ
Ngựa hí vang lừng trận gió may
                                 Thái Can
*Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi
                          Quang Dũng
* Cái đêm hè ấy ai ra tắm
Để cả bầu trời phải tắt trăng
*"Thác dải yếm" cởi tung hàng Cúc bướm
Thỏa đằm mình tắm suối với Người yêu
                                        Nguyễn Khôi

Chao ôi, khả năng mạnh nhất của Thơ là khả năng biểu cảm. Một câu Thơ hay thường phải đạt 4 yếu tố là "ý mới, tứ lạ, hình tượng Thơ sống động, ngôn ngữ Thơ tinh luyện ,nhạc điệu Thơ truyền cảm, có tính đột ngột tạo được ấn tượng mạnh mẽ.". Nghệ thuật chỉ làm nên bài Thơ, còn Trái tim mới thành Thi sĩ "...
Thơ là Thơ là thế ? !

                                                          Hà Nội 17-6-2018
                                            Đêm xem World Cup - Nguyễn Khôi

Thứ Năm, 7 tháng 6, 2018

TÌNH XƯA, NHỚ - Thơ Tịnh Đàm


         
                   Nhà thơ Tịnh Đàm


TÌNH XƯA

Tôi về,
Chiếc bóng cùng đêm.
Chân quen bước chậm...
Nghe mềm lối trăng.
Tình xưa,
Người biết cho chăng ?
Trải bao tan hợp...
Cầm bằng như không !


NHỚ
(Gởi H.để nhớ miền sông nước)

Trà suông,
Một chén tôi dùng
Chén không tay rót...
Vui cùng bạn xưa.
Giờ này,
Bạn đã về chưa ?
Bến sông,
Đã rộn người đưa ...
Sang bờ !

TỊNH ĐÀM
(Hóc Môn, TP. HCM)

Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2018

BÀN VỀ CÂU THƠ “ĐÊM ĐÊM HÀN THỰC, NGÀY NGÀY NGUYÊN TIÊU” - Châu Thạch


              
                 Nhà bình thơ Châu Thạch


    BÀN VỀ CÂU THƠ
    “ĐÊM ĐÊM HÀN THỰC, NGÀY NGÀY NGUYÊN TIÊU
                                                                           Châu Thạch

Gần đây học giả  Lại Quảng Nam có viết một bài đề cập đến câu thơ “Đêm đêm Hàn Thực ngày ngày Nguyên Tiêu” của Nguyễn Du. Trong bài viết nầy học giả Lại Quảng Nam có nhắc lại những điều tôi xin tóm tắt gọn lại sau:
Ông Vân Hạc Lê văn Hòe (1953) với quyển Truyện Kiều Chú-Giải rất nổi tiếng trong văn giới và trong giới giáo dục. Ông dừng rất lâu lại tại câu Kiều thứ 942 này, với ưu tư là tại sao Nguyễn Du lại viết "Đêm đêm Hàn Thực, ngày ngày Nguyên Tiêu", mà lại không viết "ngày ngày Hàn thực, đêm đêm Nguyên tiêu". Cụ Lê Văn Hoè viết "Lý ra phải viết như thế này thì mới đúng:"Đêm đêm Nguyên tiêu, ngày ngày Hàn thực", bởi tất cả lễ lạc đông người dành cho quần chúng do triều đình Tàu sắp đặt đều xảy ra, ban ngày cho Hàn Thực, ban đêm cho ngày Nguyên Tiêu. Cụ Lê văn Hòe nhận định thêm: "Có lẽ vì nhu cầu vần thơ"

Thứ Ba, 22 tháng 5, 2018

HAI CÂU CA DAO VỀ MẸ - Nguyên Lạc


        
                       Tác giả Nguyên Lạc

            HAI CÂU CA DAO VỀ MẸ                         
                                        Nguyên Lạc

Ngày dành cho Mẹ - Mother's Day - tình cờ tôi gặp hai câu ca dao trên web

    Mẹ già như chuối chín cây
   Gió lay mẹ rụng, con rày mồ côi

Thật ra thì hai câu này được rút gọn từ bài ca dao dân gian về mẹ sau đây:

   Mẹ già như chuối ba hương
   Như xôi nếp mật, như đường mía lau
   Đường mía lau càng lâu càng ngát
   Cơm nếp mật ngào ngạt hương say
   Ba hương lây lất tháng ngày
   Gió đưa mẹ rụng, con rày mồ côi
   Mẹ già như áng mây trôi
   Như sương trên cỏ, như lời hát ru
   Lời hát ru vi vu trong gió
  Sương trên cỏ khó vỡ dễ tan
   Mây trôi lãng đãng trên ngàn
   Gió đưa tan, hợp, hợp, tan, nao lòng.
                                (Ca dao dân gian)

Theo tôi, chỉ hai câu ca dao rút gọn tuyệt vời trên đã đủ làm người xao xuyến nhói lòng, nhiều thêm khó nhớ. Chỉ cần đọc hai câu giản dị này bao nhiêu cảm xúc về mẹ cũng đã dâng trào
Với niềm trân trọng tình mẹ, tôi xin  phép viết lại theo dòng cảm xúc tôi

   Mẹ già như chuối chín cây
   Gió ơi đừng động khiến tôi điếng hồn!
                                          (Nguyên Lạc)

Sẵn dịp tôi xin được BÌNH hai câu ca dao tuyệt vời trên và giải thích vài hàng về câu thơ cảm xúc của tôi