Nhà bình thơ Châu Thạch
CHUYỆN
NHỚ THƠ NHẬN NGƯỜI
Châu Thạch
Đây là câu chuyện có thật, hai người trong cuộc vẫn
còn sống sờ sờ, họ còn làm thơ và còn có dịp say bí tỉ cùng nhau.
Chuyện là cách đây gần 50 nắm, có hai chàng thanh
niên sống ở miền Nam đất Việt. Họ có học và đến tuổi nên bị động viên đi lính,
vào trường võ bị sĩ quan Thủ Đức. Trong thời gian là sinh viên sĩ quan, họ
không biết nhau. Trải qua chín tháng quân trường gian khổ, hai người ra bãi tập,
đi giây tử thần, chạy đoạn đường chiến binh. Nói chung họ làm cái việc theo khẩu
hiệu lúc bấy giờ là “Thao trường đổ mồ hôi chiến trường bớt đổ máu”. Sau đó họ
ra trường mang quân hàm Chuẩn Úy. Cả hai
tân sĩ quan được binh chủng Pháo Binh tuyển dụng. Họ được đưa qua quân trường
pháo binh Dục Mỹ, Nha Trang để tiếp tục tôi luyện tay nghề bắn súng loại nặng.
Tại đây, họ ở chung cùng một trung đội.
Một hôm, trong giờ nghĩ giải lao, chàng sĩ quan có máu làm thơ nầy nổi hứng, ứng
khẩu đọc to một bài thơ sáng tác đột xuất cho các bạn mình nghe. Bài thơ đó,
tuy chỉ nghe một lần nhưng lại nhập tâm trong lòng, nằm mãi trong ký ức của một
chàng sĩ quan có máu làm thơ khác.