Trang

Thứ Ba, 31 tháng 8, 2021

SỰ THẬT – Thơ Trần Mai Ngân


 
               Nhà thơ Trần Mai Ngân


SỰ THẬT
 
Anh
Thắt những chiếc nơ xanh nơ vàng
Cho những lời ngôn tình mơ màng
Rồi thả bay đi - về em và tất cả
Sự lập lại giống nhau như thuộc bài
Một đường cưa cũ người thợ đốn nhiều cây ngã…
 
Em
Chắt chiu chiếc hộp kỷ niệm
Giữ gìn như kho báu của riêng mình
Kết vòng nguyệt quế cho cuộc tình
Lấp lánh nhất tuyệt vời nhất
Những thánh thiện ngây và ngô - Em đặt tên tình yêu anh…
 
Hôm nay
Sự thật là màu xanh của trời
Là màu trắng đám mây bay đi
Nhẹ nhàng và đôi ta mỉm cười
Thắp nến cho ngày đã qua thật đẹp!
 
                                                                 Trần Mai Ngân

BÊN BỜ SINH TỬ - Thơ Lê Văn Trung


  


BÊN BỜ SINH TỬ
 
Thôi bỏ lại bên này bờ sinh tử
Phận đời ta rơm rạ có ra gì
Bỏ lại hết cả nghìn sầu thiên cổ
Xót thương chi bèo giạt bến sông này
 
Lòng nhân thế, lòng mịt mù mưa nắng
Còn gì nhau mà muối mặn gừng cay
Khi đã biết đời nhau là hữu hạn
Còn gì nhau mà nghĩa trả tình vay
 
Ta đứng giữa trần gian mà bật khóc
Thương phận người tro bụi chảy về đâu
Ai thấy được thiên đường trong địa ngục
Ai thấy màu xanh qua cuộc bể dâu
 
Khi bỏ lại đời ta không tiếc nuối
Ta thắp câu thơ truy niệm kiếp người
Ta thắp câu thơ xưng lời thú tội
Cuộc tình người niệm khúc của chia phôi
 
Lòng dâu bể - tình em là dâu bể
Ta bỏ đi, tàn tạ, xác thơ buồn
Ai biết được ánh hào quang sự chết
Vẫn rực ngời trong sóng gió tang thương.
 
                                           Lê Văn Trung

CÓ...! – Thơ Phan Thạch Nhân


  


CÓ...!
 
Có những con đường ngày đêm sao mà da diết
Hắt hiu buồn vắng vẻ lạnh làn da
Nén tiếng thở dài nhìn quanh như phố chết
Ở đâu rồi? Một phố thị phồn hoa
 
Có một cụ già hom hem ôm gói hàng từ thiện
Nước mắt lưng tròng về nuôi cháu nhỏ lên ba
Bố nó ra đi từ những ngày đầu dịch bệnh
Phong toả lâu rồi giờ vẫn ở nơi xa
 
Có một người vợ chiều hôm quỳ bên vỉa hè đau đớn
Vái lạy tiễn chồng thôi chấm hết từ đây
Hai thân già lang thang tựa nhau giữa lòng phố lớn
Cầu nguyện cho người về phiêu bạt giữa trời mây
 
Có một căn nhà nằm im đầu con hẻm nhỏ
Vẳng tiếng kinh cầu xa xót bước chân qua
Nhẹ bước hững hờ đi qua chiều thu vùng đỏ
Đợi mãi chờ hoài chưa nhận được tro cốt của cha

............................
 
Có anh đây!
Sẽ đưa em về con đường xưa hay qua lại
Để ngắm phố buồn thêm hoang hoải chiều nay
Phật ở đâu? Xin bình yên cho nhân loại
 Chúa ở đâu? Xin soi sáng thế gian này.
 
                                                       Mùa thu 2021
                                                    Phan Thạch Nhân

TIẾNG SÉT ÁI TÌNH – Thơ Quách Như Nguyệt


   
                      Nhà thơ Quách Như Nguyệt


TIẾNG SÉT ÁI TÌNH
 
Nhớ lần đầu mình gặp
Anh rụng rời tay chân
Nhìn em quên đất trời
Chăm chăm nhìn mê mẫn
Tim anh đập thình thình
 
Tiếng sét, sét ái tình?
Đánh vào tim thình lình
Làm ngất ngư, choáng váng
Anh muốn ngã, loạng choạng
Không kịp đỡ em ơi!
 
Ôi! Tiếng sét ái tình
Anh nghe thiên hạ tả
Họ bị đánh nghiêng ngã
Nhưng chẳng bao giờ tin
Không ngờ đến với mình!
 
Anh đầu hàng, phủ phục
Yêu em vô điều kiện
Không cần biết ác, thiện
Tình nguyện yêu mù quáng
Anh không hề muốn thoát
Khỏi vòng tay yêu tinh
 
Quách Như Nguyệt
August 30th, 2021

KHÁI NIỆM ĐÊM #1 – Thơ Khaly Chàm


 
                       Nhà thơ Khaly Chàm


khái niệm đêm #1
 
khép lại ngày
chớp cửa nghiến răng
còn sót lại đóm sáng cuối cùng
vụt tắt
 
những dây leo
từng đêm vươn lên
tìm hơi thở trên rào kẽm gai gỉ sét
giấc mơ đang trổ hoa gần hơn với cái chết
 
trong sự trỗi dậy
loài bướm đêm quên đi quá khứ
những giọt sương luôn ngụy trang
không thể hiểu được tiếng chuông ngân
khi lời thánh ca khoác áo choàng đen
đi xuyên qua bức tường
 
thủy tinh va chạm
âm thanh chảy tràn thảm sát bóng đêm
côn trùng chậm chạp
bò trên khuôn mặt bản tin dự báo thời tiết
 
tôi nhìn chiếc bóng của mình
trôi bập bềnh về vùng mặt trời tử nạn
 
                                       khaly chàm
                                 cuchisaigon  hè 2025

Thứ Hai, 30 tháng 8, 2021

NHẶT KHÚC RU HỜI, MÙA GẶT – Thơ Tịnh Bình


  
                    Nhà thơ Tịnh Bình


NHẶT KHÚC RU HỜI
 
Cúi nhặt mùa ấu thơ bên cánh võng
Hoài niệm ùa về một thuở nắng mưa
Cơn gió khẽ đong đưa chùm cổ tích
Vọng tiếng gà xao xác gáy vào trưa
 
Dòng sông cũ bao mùa trôi thầm lặng
Cánh bèo xưa tím đến mênh mang
Những hoàng hôn chìm dần vào năm tháng
Lạc đâu rồi con diều giấy bay hoang
 
Ta về nhặt khúc ru hời ngọt lịm
Gió mùa thu xao xuyến dưới trăng mờ
Chú dế nhỏ khàn lời trong cỏ sớm
Hạt sương tròn ngỡ mắt biếc ngây thơ
 
Bước chân khẽ lối mòn xưa trở lại
Nồng nàn thương hương khói bếp quê nghèo
Trên mái ngói ríu ran bầy sẻ cũ
Gọi ta về miền thơ ấu trong veo...
 
 
MÙA GẶT
 
Thóc chín theo nắng lên bờ
Ngẩn ngơ hồn rạ chơ vơ nằm đồng
Héo lòng rơm cũng khô cong
Bén duyên hóa ngọn khói đồng chiều nay
Gửi gì theo gió bay bay
Sân phơi thóc lặng mắt cay hoen nhòa
Chân phương hạt lúa quê ta
Trắng trong lòng thóc hóa ra cơm vàng...
 
                                         TỊNH BÌNH
                                           (Tây Ninh)

THANH THẢN NÀNG THƠ – Tản văn của Tâm Nhiên



Cỏ hoa là tinh anh của trời đất, nhật nguyêt, nghìn năm kết tụ tạo nên rồi chuyển mình hóa hiện thành em, người em gái dịu dàng, duyên dáng, đoan trang, thuần hạnh, thanh thản một Nàng Thơ vô cùng diễm tuyệt.
 

NHÌN TRĂNG NHỚ EM – Thơ Phạm Ngọc Thái


  


NHÌN TRĂNG NHỚ EM                                   
(Tặng Ánh Tuyết)
 
Nhìn mảnh trăng trời lại nhớ em
Trăng trôi miên man khi mờ, khi tỏ
Chúng mình đến với nhau không còn thơ bé
Nhưng lòng tha thiết yêu thương.
 
Trăng giữa tháng khuyết dần, tình cứ tràn dâng
Cả tới khi không còn trăng nữa
Thì em vẫn bên vành vạnh tỏ
Đưa anh vào giấc mộng ru đêm.
 
Để cùng nhau say cảnh thần tiên
Cho quên hết biển đời ngang trái
Cuộc sống mưu sinh với bao mệt mỏi
Chân trời sẽ lụi tàn nếu chẳng có tình em.
 
Ôi, mảnh trăng nhỏ bé giữa mênh mang
Vẫn soi ngập cõi không gian vô tận
Sâu tận cùng trái tim anh hưng phấn
Đêm nằm thao thức vấn vương.
 
Trăng không còn. Em vẫn hiện lên...
Dìu anh qua phong ba, bão táp
Trong giấc ngủ chập chờn đêm bất diệt
Anh bay về ôm lấy trăng em.
 
Áp môi hôn lên vầng nguyệt của Cưng
Nghe trái đất dưới thân mình rung chuyển
Thế thái nhân tình dẫu bao đổi biến
Chẳng đảng phái nào sánh được hơn.
 
Cả nhân thế này chỉ một "mảnh trăng con"
Sống mãi muôn đời dù thay bao chủ nghĩa
Thức nhớ em hoài, trăng khuất không biết nữa
Nhìn khắp thiên hà càng da diết yêu thêm.
 
                                       Phạm Ngọc Thái
 

Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2021

BÀI BOLERO ĐẦU TIÊN TRONG ÂM NHẠC VIỆT NAM – Vũ Đức Sao Biển

Nguồn: 
Bài viết của nhạc sỹ Vũ Đức Sao Biển đăng trên tạp chí Thanh Niên Xuân 2016

 

Bolero phát xuất từ Tây Ban Nha, do nhạc sĩ Sebastiano Carezo sáng tạo năm 1780, vốn là điệu nhạc nhảy. Điệu nhạc du nhập các nước châu Âu, được các nhạc sĩ viết nhạc cổ điển như Chopin (Ba Lan, 1810 – 1849), Bizet (Pháp, 1838 – 1875) và Debussy (Pháp, 1862 – 1918) sử dụng viết các chương trong các hòa tấu khúc và nhạc kịch của mình. Trong nhạc cổ điển, bolero được viết đầy tính quy luật, tính hàn lâm nên không được quan tâm nhiều. Ngược lại, bolero du nhập các quốc gia vùng Caribe và Nam Mỹ được đón nhận nồng nhiệt bởi nó gần gũi với kiểu chơi nhạc lãng mạn, phóng khoáng của người Mỹ Latin. Nó trở thành âm nhạc của quần chúng.
 

Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2021

MÓN ĂN ‘KHỔ NHỤC’ MÀ THỰC KHÁCH ‘CHỜ DÀI CỔ’ ĐỂ THƯỞNG THỨC - Trinh Phạm

Trải qua quá trình chế biến kỳ công tới gần 5 tiếng, món ăn này dù được ví là “khổ nhục” nhưng vẫn hút khách thưởng thức bởi hương vị thơm ngon “có một không hai”.
 
Nhiều người hài hước ví von rằng thưởng thức món ăn này “vừa khổ vừa nhục” cũng vì tên gọi độc đáo, dễ nhầm lẫn của nó (Ảnh: Trang Phạm)

Khâu nhục (hay còn gọi là khau nhục, nằm khâu) là món ăn có nguồn gốc từ Quảng Đông, Trung Quốc, được du nhập vào Việt Nam từ lâu.
Không chỉ xuất hiện ở một số vùng thuộc các tỉnh phía Bắc như Lạng Sơn, Bắc Giang, khâu nhục còn là đặc sản làm nên “thương hiệu” của mảnh đất Tiên Yên, tỉnh Quảng Ninh.
 

SÀI GÒN MÙA ĐẠI DỊCH – Thơ Vĩnh Hoàng


 


SÀI GÒN MÙA ĐẠI DỊCH
 
Đã ba tháng trôi qua
Gồng mình trong đại dịch
Vẫn chưa đạt mục đích
Cho cuộc sống bình yên
 
Cứ thay đổi liên miên
Giản cách rồi giản cách
Dồn nguồn lực dập dịch
Vì đến lúc hiểm nguy
 
Mấy trăm người ra đi
Sau mỗi ngày nhẩm lại
Vài ngàn người nhiễm mới
Cứ theo đà tăng lên
 
Ôi; bao nỗi oan khiên
Phủ lên đời bất hạnh
Ra đi trong hiu quạnh
Nhờ ngọn lửa hóa thân
 
Hỡi tất cả toàn dân
Giúp nhau trong hoạn nạn
Sài gòn nỗi ly tán
Cần san sẻ niềm đau
 
Hãy chia sớt cho nhau
Bao nhu cầu cuộc sống
Để đừng ai vô vọng
Muốn chấm dứt cuộc đời
 
Đại dịch khổ lắm rồi;
Biết bao trẻ mồ côi
Khi người thân mất hết
Bơ vơ nhìn tương lai...?
 
Hỡi tất cả những ai
Có trái tim nhân ái
Hãy tự lòng soi lại ... ?
Hành động của chính mình... 
                
                      Vĩnh Hoàng                  
                      16-8-2021

XÓM CẦU MỚI, MỘT HOÀI BÃO LỚN CỦA NHẤT LINH -Nguyễn Tường Thiết

Nguồn: Báo Việt Luận
 


Cha tôi, nhà văn Nhất Linh, cho ra đời hơn mười tác phẩm. Mẹ tôi sinh đẻ hơn mười người con. Bà thường nói đùa với chúng tôi: “Cứ mỗi lần Mợ có mang thì Cậu lại thai nghén một quyển truyện”. Những đứa con của mẹ tôi khi chào đời thường song hành với một tác phẩm mới của cha tôi được xuất bản. Chẳng hạn như anh Thạch tôi sinh năm 1935 ứng với năm tác phẩm Đoạn Tuyệt ra đời. Nhưng khi cha tôi bắt đầu thai nghén và khởi viết Xóm Cầu Mới vào năm 1940, trong khi mẹ tôi cuối năm đó sinh đẻ ra tôi, thì tác phẩm này vẫn chưa chịu ra đời. Lần này khi khởi viết Xóm Cầu Mới Nhất Linh mang hoài bão quá lớn, “cái thai” quá to, nên tác phẩm không chịu xuất hiện trên đời cho mãi đến ba mươi ba năm sau. Kỳ diệu thay chính tôi lại là người “đỡ đẻ” cho tác phẩm ra đời khi tôi cho xuất bản cuốn Xóm Cầu Mới lần đầu tiên vào năm 1973.
 

Thứ Năm, 26 tháng 8, 2021

ĐI VỀ LẶNG LẼ - Thơ Trần Mai Ngân


  


ĐI VỀ LẶNG LẼ
 
Em nghĩ không phải bằng cách này…
 
Anh đi và về trong lặng lẽ
Em đón anh trên tay người bịt kín khẩu trang
Không kịp thốt lời cảm ơn
Họ vội vã còn đưa bao người về nhà nữa…
 
Ngoài hiên vẫn giăng dây bảng đỏ
Mình đi vào thôi anh…
Em ôm anh - hũ sành sứ lạnh tanh
Tro bụi hình hài còn hăng mùi củi đốt…
 
Chỗ chiếc bàn anh hay ngồi vẫn vậy
Chỉ có thêm đôi nến trắng
Chiếc bình hương nghi ngút khói bay vòng
Chẳng có bông hoa nào trong mùa giãn cách
 
Anh bây giờ thanh thản
Chẳng còn đau cũng chẳng phiền sầu
Em hứa nước mắt chẳng rơi đâu
Không làm anh bận lòng luyến tiếc
 
Em không ngờ và cũng không hề biết
Rằng hôm nay lại có một ngày
Hình hài anh còn chút bụi tro này
Đi lặng lẽ… về thôi lặng lẽ
 
Em không ngờ và cũng không hề biết
Rằng hôm nay lại có một ngày…
 
Trần Mai Ngân
 
** Kính tặng và chia buồn sâu sắc đến những gia đình có thân nhân đi xa trong mùa đại dịch.
 

NGÀY XƯA, KHI CHÚNG TÔI MƯỜI TUỔI...! – Đinh Trực



Một nửa hơn của thế kỉ trước, khi lứa chúng tôi được 10 tuổi, biết ra đường nhặt hòn đá về, rồi kì cạch mài bằng tay. Mới đầu mài thành hình vuông, sau đó nó mài các cạnh dần dần, thành hình khối cầu...
Công đoạn này mất đứt vài ngày. Sau đó tiếp tục mài cho viên đá ấy cho tròn cho đến khi thành một viên đạn tròn, tuy nhiên không được hoàn hảo lắm...!

TIẾNG VIỆT – Thơ Lưu Quang Vũ

Lưu Quang Vũ sinh tại xã Thiệu Cơ, huyện Hạ Hòa, tỉnh Phú Thọ nhưng quê gốc lại ở quận Hải Châu, thành phố Đà Nẵng, là con trai nhà viết kịch Lưu Quang Thuận và bà Vũ Thị Khánh. Ông mất 29/8/1988 vì tai nạn giao thông (40 tuổi) cùng bạn đời Xuân Quỳnh và con trai Lưu Quỳnh Thơ.
 


TIẾNG VIỆT
 
Tiếng mẹ gọi trong hoàng hôn khói sẫm
Cánh đồng xa cò trắng rủ nhau về
Có con nghé trên lưng bùn ướt đẫm
Nghe xạc xào gió thổi giữa cau tre.
 
Tiếng kéo gỗ nhọc nhằn trên bãi nắng
Tiếng gọi đò sông vắng bến lau khuya
Tiếng lụa xé đau lòng thoi sợi trắng
Tiếng dập dồn nước lũ xoáy chân đê.
 
Tiếng cha dặn khi vun cành nhóm lửa
Khi hun thuyền, gieo mạ, lúc đưa nôi
Tiếng mưa dội ào ào trên mái cọ
Nón ai xa thăm thẳm ở bên trời.
 
“Ðá cheo leo trâu trèo trâu trượt...”
Ði mòn đàng dứt cỏ đợi người thương
Ðây muối mặn gừng cay lòng khế xót
Ta như chim trong tiếng Việt như rừng.
 
Chưa chữ viết đã vẹn tròn tiếng nói
Vầng trăng cao đêm cá lặn sao mờ
Ôi tiếng Việt như bùn và như lụa
Óng tre ngà và mềm mại như tơ.
 
Tiếng tha thiết, nói thường nghe như hát
Kể mọi điều bằng ríu rít âm thanh
Như gió nước không thể nào nắm bắt
Dấu huyền trầm, dấu ngã chênh vênh.
 
Dấu hỏi dựng suốt ngàn đời lửa cháy
Một tiếng vườn rợp bóng lá cành vươn
Nghe mát lịm ở đầu môi tiếng suối
Tiếng heo may gợi nhớ những con đường.
 
Một đảo nhỏ ngoài khơi nhiều kẻ nhận
Vẫn tiếng làng tiếng nước của riêng ta
Tiếng chẳng mất khi Loa thành đã mất
Nàng Mỵ Châu quỳ xuống lạy cha già.
 
Tiếng thao thức lòng trai ôm ngọc sáng
Dưới cát vùi sóng dập chẳng hề nguôi
Tiếng tủi cực kẻ ăn cầu ngủ quán
Thành Nguyễn Du vằng vặc nỗi thương đời.
 
Trái đất rộng giàu sang bao thứ tiếng
Cao quý thâm trầm rực rỡ vui tươi
Tiếng Việt rung rinh nhịp đập trái tim người
Như tiếng sáo như dây đàn máu nhỏ.
 
Buồm lộng sóng xô, mai về trúc nhớ
Phá cũi lồng vời vợi cánh chim bay
Tiếng nghẹn ngào như đời mẹ đắng cay
Tiếng trong trẻo như hồn dân tộc Việt.
 
Mỗi sớm dậy nghe bốn bề thân thiết
Người qua đường chung tiếng Việt cùng tôi
 
Như vị muối chung lòng biển mặn
Như dòng sông thương mến chảy muôn đời.
 
Ai thuở trước nói những lời thứ nhất
Còn thô sơ như mảnh đá thay rìu
Ðiều anh nói hôm nay, chiều sẽ tắt
Ai người sau nói tiếp những lời yêu?
 
Ai phiêu bạt nơi chân trời góc biển
Có gọi thầm tiếng Việt mỗi đêm khuya?
Ai ở phía bên kia cầm súng khác
Cùng tôi trong tiếng Việt quay về.
 
Ôi tiếng Việt suốt đời tôi mắc nợ
Quên nỗi mình quên áo mặc cơm ăn
Trời xanh quá môi tôi hồi hộp quá
Tiếng Việt ơi tiếng Việt xót xa tình...
 
                                Lưu Quang Vũ

LÀN HƯƠNG – Thơ Trần Mai Ngân


 


LÀN HƯƠNG
 
Làn hương ai giữ được
Chỉ mộng mị thoảng qua
Khi trong cõi ta bà
Có, không người với ta!
 
Chênh vênh nẻo luân trầm
Xin đừng mong mỏi nữa
Dòng thinh sắc rủ rê
Thôi... rời chốn u mê
 
Dùng dằng chi ở, về
Hoàng hôn đà tiễn biệt
Sầu tan như buổi tiệc
Men say còn dư âm!
 
Bóng đổ lề nhân gian
Một bi lụy âm thầm
Xin giam vào sinh tử
Ai giữ được... làn hương!
 
              Trần Mai Ngân