Trang

Thứ Hai, 20 tháng 8, 2012

BÓNG THIÊN ĐƯỜNG CUỐI TRỜI THÊNH THANG

     Cháu Đoàn Minh Tuấn - thứ nam của vợ chồng chúng tôi, bất ngờ vĩnh biệt cõi thế sau tai nạn giao thông đầy thương tâm. Gia đình chúng tôi quá đỗi bàng hoàng sững sốt và vô cùng đau xót khi cáo phó cho thân bằng quyến hữu, đồng nghiệp, đồng môn, cộng đồng giáo xứ, thi văn hữu xa gần... 
      Cháu Tuấn đột ngột ly trần để lại niềm đau cùng nỗi thương nhớ dâng đầy cho gia đình chúng tôi: Cha mẹ phải bàng hoàng đứt ruột khi lìa xa người con trai yêu dấu đang còn phơi phới tuổi thanh xuân. “Lá xanh rụng xuống, lá vàng trên cây”, ai oán  làm sao! 
      Anh em ruột thịt, người chị dâu… trong phút chốc bất ngờ, phải nghìn thu vĩnh biệt người anh, người em trai dễ tính, tốt bụng, sống chan hoà cùng mọi người. Cu Bin - cháu trai đang còn tuổi măng sữa cứ bập bẹ nhắc tên người chú ruột yêu dấu thường bồng bế vỗ về chăm sóc cháu.
      Bà con thân tộc xót xa nhỏ lệ thương tưởng người cháu, người anh, người em,… biết sống hiếu thuận, kính trên nhường dưới của họ sớm phải bạc mệnh khi tuổi đời còn trẻ - cái tuổi 30 phơi phới, sung sức đang độ chín, với bao ước vọng tươi hồng đang ấp ủ đành dang dỡ !
     Bạn bè buồn bã ngậm ngùi chia tay với người bạn tốt bụng sống hết mình cho tình thân hữu. Hàng xóm xót xa thương tiếc người láng giềng trẻ sống hoà đồng, cởi mở cùng mọi người phút chốc bỗng lìa xa dương thế.
      Chú Đoàn Minh Lợi đã bày tỏ lòng thương tưởng người cháu ruột của mình qua bài viết sau:


                  

             BÓNG THIÊN  ĐƯỜNG CUỐI TRỜI THÊNH THANG

           Tuấn ơi,
          Khi chú viết những dòng này cháu đã nằm dưới lòng đất lạnh. Nhưng chú tin linh hồn cháu đang tới cửa thiên đường. Người phàm thì chẳng thể thấy được thiên đường và thiên đường có tồn tại hay không luôn là dấu hỏi to tướng. Chú là người tin vào đời sống tâm linh, tin  con người có linh hồn. Vì vậy chú tin rằng sau khi linh hồn lìa khỏi thể xác, vẫn con một cõi nào đó cho linh hồn trú ngụ. Cõi đó có thể là cõi trời, cõi thiên đàng, là niết bàn, hay miền tây phương cực lạc... Chắc chắn là có một nơi chốn trong những cõi đó, mà cũng có khi tất cả những chốn đó chỉ là một.
        Trong kinh thánh chúa Ki Tô có nói phúc cho những ai không thấy mà tin. Chúa lại nói phúc cho những ai khốn khó trong linh hồn, vì nước trời là của họ. Chú là người không theo đạo, lâu lâu lại ngang ngang như... em Kiệt của cháu. Vì vậy cho phép chú cải biên lời của Chúa thành: " Phúc cho kẻ hèn mọn là cái thằng tôi đang viết những dòng này vì tin rằng nước trời là của cháu tôi, Phao Lồ  Đoàn Minh Tuấn."  Câu cải biên này chia ở thì hiện tại y như thì của hai câu thánh kinh bằng tiếng Latinh vừa trích dẫn.
        Ở cõi trời cháu thấy chú có đúng không? Cháu được lên trời còn chú thì được hưởng phước. Chú cháu mình đều hưởng lợi. Phật dạy cái gì có lợi cho mình mà cũng lợi cho người thì nên làm. Chú tin lời Phật nói. Vì vậy Phật dạy chú vâng lời.
        Đưa di thể của cháu về quê, lòng chú buồn vô hạn và có khi lẩn thẩn tự hỏi phải chăng cõi trần này quá chật hẹp nên cháu buồn, cháu chán, cháu mới bỏ về trời ?
        Hai ngày cùng cha mẹ cháu lo lễ tang chú lại suy nghĩ khác, rất khác đi nhiều. Này nhé, để chú kể cho cháu nghe nhé:
        23h45' đêm 14 tháng tám cô Hoa gọi điện cho chú báo tin cháu mất. Giọng cô nghẹn ngào và đau đớn, điện thoại rơi và máy tắt. Hay tin, chú hốt hoảng rụng rời. Thím Sửu và em Hà biết tin ngồi khóc. Chú Vững đến nhà tang lễ An Bình và khóc suốt đêm. Cô Lan cũng đau đớn khóc không kém. Khi chú báo tin cho cô Vinh và cho cô biết chú đang chạy xuống nhà cháu. Cô Vinh lấy bụng mình mà đo bụng chú. Cô dặn chú chú chạy xe chậm và chạy cẩn thận. Cô sợ lòng chú bấn loạn nên đi đường dễ bị tai nạn. Đến nhà cháu khoảng 24h đêm, nhà cửa lặng im, mẹ cháu một góc và ba cháu một góc, buồn và im lặng không biết phải làm gì. Buồn như giọt máu lặng lẽ nơi này. Ở bên kia nước Mĩ, em Nhi gọi điện về giọng thảng thốt có phải anh Tuấn mất thiệt không ba. Nhi gọi điện vào lúc cả điện thoai của chú và điện thoại thím Sửu hết pin vì liên lạc qúa nhiều. Anh Khanh, em Kiệt, chị Mây của cháu cứ tự trách phải chi trước đó làm cái này, làm cái kia thì cháu đâu bị tai nạn như vậy. Người thân thích ruột thịt của cháu cứ làm như tai nạn cháu gặp này là lỗi của mình.
       Cháu thấy đó cả nhà ai cũng yêu mến cháu. Cha mẹ, anh em ruột, cô, chú ruột, anh em cô cậu, chú bác ruột đều yêu mến cháu hết. Đó là chú chưa kể các bà con khác nữa như chú Bảo ở nguyên đêm tại nhà tang lễ An Bình (quận Tân Phú - TP. HCM) với anh Khanh và chú Vững. Gần sáng Bác Lành cũng đến thăm cháu, rồi nhiều người thân nữa...
         Được gia đình yêu thương như vậy làm sao mà cõi trần này chật hẹp và buồn chán cho được?
        Nhã Trúc, bạn gái cháu thời xưa đang ở Mĩ đã khóc hết nước mắt khi nghe tin cháu mất. Mây đen vần vũ bầu trời Cali. 18h chiều ngày 16 tháng 8, Quỳnh - một bạn gái nữa của cháu từ Sài gòn lặn lội thuê xe ra để thắp nhang cho cháu. Thắp xong lại lên đường về ngay. Nước mắt và nỗi buồn của Quỳnh có thể làm tím cả trời chiều thành phố. Chú e rằng tím cả những chiều sau đó nữa. Giờ hạ huyệt, Thanh Trang - một bạn gái học cùng lớp thời cấp II của cháu lặng lẽ thổn thức khóc. Huyệt vừa lấp đất, bạn lặng lẽ ra về, một mình. Ừ, chú  thấy.ra về chỉ một mình và lặng lẽ.
         Làm sao mà trần thế này chật hẹp được  khi lòng người rộng mở ??
        Hai đêm cháu yên nghỉ tại nhà ba mẹ cháu. Cháu lắng nghe nhân thế bằng hai tai. Một tai ngoài rạp và một tai trong nhà. Ngoài rạp là bạn bè cháu đến tiễn biệt cháu. Mỗi đêm có chừng 30 bạn đến chia tay, bạn ở công ty Đại Dương có 14 người đến lúc 12h đêm và sáng 4h về thành phố HCM để kịp làm ngày thứ năm.  Bạn học của cháu thì nhiều, đến lai rai suốt ngày và về đêm thì tụ họp khoảng mươi lăm người, thức sáng đêm. Ai cũng khen cháu hiền và dễ mến cả. Bạn bè thì đông, lại có bia, có mồi, có bài 52 lá, có cả cờ tướng nữa. Thế hệ 8X khi chia tay mang niềm vui nhân thế cho bạn làm hành trang lộ phí lên đường đến cõi trời. Cõi trần vui cháu hỉ. Vậy thì sao cháu vội đi ?
      Ở nhà trong cứ 6h đến 10h tối là thay phiên nhau từng tốp, từng tốp khoảng mươi, mười lăm người đến đọc kinh cầu nguyện. Chú ngồi lắng nghe lời nguyện mang máng như thế này: Kiếp người mong manh, thân người từ cất bụi mà thành nên sẽ trở về với cát bụi. Chết không phải là hết, đừng lo sợ. Chết chỉ là chuyển đổi đời sống này sang một đời sống vĩnh hằng hơn nếu có niềm tin và có phẩm hạnh tốt. Nói cháu đừng cười, chú nghe giáo họ La Vang đọc lời chúa Ki Tô mà chú tưởng lời Phật dạy. Này con, đời là vô thường, cõi đời là cõi tạm. Thân này do tứ đại có duyên mà hợp thành. Chết hay chưa chết có khác nhau là mấy. Không tức thị sắc, sắc tức thị không. Nếu con dẹp được tham sân si, không còn sợ  hãi, nếu tâm con vô quái ngại thì con... nhập niết bàn.
      Chú biết, Chúa là Chúa mà Phật là Phật. Tư tưởng của hai tôn giáo không như nhau. Nhưng ở thời khắc đất trời giao hoà đó chú thấy điểm gặp nhau của hai cội nguồn bầu sữa của nhân loại.
       Khi đưa cháu từ nhà thờ ra nghĩa trang. Chú lại nhớ Ỷ thiên Đồ long kí của Kim Dung : "Sống có gì vui, chết có gì khổ, bao hỉ lạc bi sầu, đều trở thành cát bụi, thương thay cho con người, sao lo buồn lắm vậy?"  Lời kinh giáo chúng Minh giáo và giáo chúng Bạch Mi giáo  đọc trên Quang Minh Đỉnh có khác gì lời Chúa, lời Phật? Chú cháu mình là con trai Đoàn tộc, phái Nhâm, chi Thượng, mê kiếm hiệp là yếu tố  truyền tông.
       Đi ngang qua nhà chú, bỗng nhiên cháu rắc hoa. Cả đoàn xe dừng chừng ba phút. Chú hiểu, cháu nói lời chia tay. "Những hẹn hò từ nay khép lại, thân nhẹ nhàng bay lên. Có nụ hồng ngày xưa rớt lại, bên cạnh đời tôi đây". Ừ, thì chú cháu mình chia tay. Cháu đến cuộc đời này ba mươi năm. Còn chú sinh ra ở vai trên, chú sinh trước cháu những hai mươi ba năm. Nên chú làm chú, mà cháu làm cháu. Ba mươi năm chú cháu mình bồng bềnh bình thuỷ tương phùng. Giờ thì chia tay.
       Và đột nhiên chú hiểu. Cuộc đời đẹp, lòng người rộng mở, cháu đã đến cuộc đời này và đã sống hết mình, sống chan hoà, vui vẻ với nụ cười trên môi. Đến giờ cháu phải đi. Cháu chào cuộc đời bằng nụ cười. Nụ cười mà ba cháu thấy, chú thấy, anh Khanh thấy, em Kiệt cũng thấy. Một nụ cười thật tươi với khuôn mặt an nhiên.
      Vậy thì lên đường cháu nhé. Chú mắt phàm không thấy cổng thiên đường, chỉ thấy bóng dáng thiên đường. Chú mượn nhạc Trịnh công Sơn tiễn cháu đi. "Xin cho một người vừa nằm xuống, thấy bóng thiên đường cuối trời thênh thang".
                                                                                         
                                 Thị xã La Gi, 22h  ngày 17  tháng 8 năm 2012
                                                             Chú Lợi

Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

MẸ CỦA CHÚNG TA LÀ MỘT NGÀY - Nguyễn Đức Tùng

     

     



         MẸ CỦA CHÚNG TA LÀ MỘT NGÀY

                                                                   Nguyễn Đức Tùng

           Mẹ của chúng ta là một ngày

           Khi về nhà buổi trưa nóng nực
           Anh nằm lăn ra ngủ một giấc
           Trên tấm phản bóng như gương

           Như một người đã làm xong bổn phận
           Không nghe cột kèo kêu răng rắc
           Mối mọt thời gian

           Cái còn lại của một ngày
           Không phải là tro bụi
           Tỉnh dậy, mặt trời sắp lặn
           Ánh sáng gỡ xong tấm mạng che mặt
           Ra khỏi tâm hồn anh

           Ngoài hiên con ong bay rì rào rì rào
           Đó là một ngày
           Anh có thể làm bất cứ điều gì

           Đi thăm mối tình đầu
           Gõ cửa phòng chị anh và hỏi
           Đôi giày của em đâu?

           Đó là ngày anh gặp lại
           Kẻ thù xưa trong ngõ hẻm
           Kẻ cướp đi của anh: nhà cửa, bạn bè, mẹ cha, tuổi trẻ
           Một tên cướp đã già, lưng cong, má hóp, mắt mờ
           Đi bán ve chai, rao khản giọng
           Anh chửi thề một chặp

           Rồi phá lên cười
           Rồi lại khóc
           Rồi quay mặt đi
           Rồi lại cười
                                           
           Đó là một ngày
           Anh mở toang các cánh cửa của dòng sông
           Quét sạch mạng nhện trên mặt hồ sen hồng

           Nằm ngửa trước sân đình
           Mơ màng nhớ người con gái
           Hôn anh đánh chụt một cái
           Năm 13 tuổi
                                          
           Đó là ngày
           Anh đứng
           Ngắm một người tòng teng miệng vực
           Trên đầu: con cọp, dưới chân: hang núi
           Hai con chuột : trắng, đen

           Sắp cắn đứt dây leo. Một ngày nước giếng trong leo lẻo
           Anh về đầu làng gặp một cây đa
           Thấy “con chim phượng hoàng bay qua hòn núi bạc
           Con cá ngư ông móng nác ngoài khơi”

           Trong quán hớt tóc có cây đàn ghi-ta
           Và cuối xóm: một nàng thiếu nữ
           Đó là một ngày
           Anh đã làm xong bổn phận

           Khi về nhà
           Anh đi thẳng xuống bếp

           Như mẹ anh vẫn còn ở đó

           Anh đi thẳng tới cái chết
           Hỏi thăm tin tức của người thân

           Như chưa bao giờ có cuộc chiến tranh
                                         Nguyễn Đức Tùng

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

NGHIÊNG, KHÔNG DƯNG - Thơ La Thụy


   


NGHIÊNG              

Ai từng nghiêng chao              
Chắt lắng hết hương mê              
Chừ hoài niệm              
Len lỏi ngoằn ngoèo trong ký ức              
Tình xưa hẹn ước              
Chông chênh rơi mất ánh trăng thề ?  
            

KHÔNG DƯNG              

Không dưng... dấn bước phiêu bồng              
Tìm về biển vắng rừng tòng hoang sơ              
Thì ừ bèo dạt xa bờ              
Ta bà gạn lắng chân như... tính thiền              
Đáo bĩ ngạn , tâm như nhiên               
Dưng không hốt ngộ... luỵ phiền... sắc không

                                                  La Thụy     

Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

HỎI - Thơ La Thụy


   


HỎI ?                            

Hỏi sông tuôn chảy âm thầm                      
Tri âm có gặp nghìn trăm bến bờ ?                            
Hỏi lòng sao cứ ngẩn ngơ                        
Người xa xăm ấy lặng lờ... bặt tin                            
Lá vàng rơi rụng bên thềm                      
Sao khuya lẻ bóng niềm riêng u hoài                              
Hỏi trăng chếch bóng non đoài                      
Vì sao Cuội vẫn đêm dài... tương tư                             
Hỏi tình sao cứ ơ thờ                     
Hỏi sương  nhỏ giọt... cho thơ... ướt mềm

                                                     La Thụy                                

BÂNG KHUÂNG, THẢ, KHÔNG ĐỀ - Thơ La Thụy


       


BÂNG KHUÂNG                          

Bâng khuâng trước bến giang đầu                   
Thoáng nghe sương phấn rắc vào tâm tư                          
Thôi thì chắp cánh cho thơ                   
Gieo muôn ý nhạc cập bờ... chân như ..                                             

THẢ                           

Chừ đây mình thả hương nồng                    
Phiêu phong hoài vọng phiêu phong cõi người....                           
Mai kia thả nốt tuổi trời                    
Thời gian cuốn hút phận đời mong manh                           
Sắc không ừ thả bồng bềnh                    
Mộng lòng dù đã ươm xanh... thả dần   
                                  

KHÔNG ĐỀ                           

Hoàng hôn bảng lảng chơi vơi                    
Vẳng ngân âm vọng một thời xanh rêu                             
Ta xin lượm chút bóng chiều                    
Nhen cho hoài niệm dáng kiều xa xăm                            
Ờ sao thi tứ biệt tăm...

                                              La Thụy
                                

GIAO MÙA

                    


                                          GIAO MÙA
                               Heo may xào xạc lá vàng rơi
                               Vạt nắng vàng hanh nhuộm góc trời
                               Chao cánh đùa mây bầy hải yến
                               Nghiêng đầu hé nụ đóa mân côi *
                               Niềm đau hạ cũ dường đang cạn
                               Nỗi nhớ thu xưa tựa đã vơi
                               Cốm nếp đầu mùa hương nhẹ thoảng
                               Phím đàn ngân vọng nhạc lòng rơi
                                                              La Thuỵ   
                              * Mân côi (hoặc mai khôi): Hoa hồng 

                                               HOẠ


                               Bài  hoạ 1
                                            TIỄN MÙA
                               Bụi lốc thời gian đọng nắng rơi
                               Xa xăm mây bạc rẽ chân trời
                               Tràn đầy vị đắng thu vườn độc
                               Rỗng tuếch nụ mềm hạ bóng côi
                               Tìm rượu giải sầu - sầu chất ngất
                               Mượn đàn quên lạnh - lạnh chơi vơi
                               Khăn thêu mùa cũ còn nguyên nếp
                               Buồn ngập hiên lòng gót phượng rơi
                                                                       Ca Dao

                               Bài  hoạ 2 
                                          GẶP THU
                               Thu dắt tôi về đếm lá rơi
                               Heo may mấy ngọn nấp bên trời
                               Mưa buồn hiu hắt ngày đau ốm
                               Nắng ngủ vật vờ giấc cút côi
                               Hạ rớt gật gù đêm tối lặng
                              Cúc cười bẻn lẻn ánh tà vơi
                              Áo vàng ai vắt ngang mùa đó
                              Tắm gội hương tình mộng có rơi 
                                                                        PyN

                              Bài  hoạ 3      
                                             VÔ ĐỀ
                              Nắng nhạt mây mù thoảng lá rơi
                              Sương khuya nguyệt lạnh úa khung trời
                              Thiên nga gác mỏ vài con lẻ 
                              Cái ngỗng chúi đầu một bóng côi
                              Sắc đỏ rừng phong ngày mãi thắm
                              Màu xanh cành liễu lúc dần vơi
                              Heo may chợt rét đêm vàng vọt
                              Mái rạ xì xèo tiếng nước rơi

                                                              Ký Gàn

                              Bài  hoạ 4
                                                VÔ ĐỀ
                              Dông bão phương nào mưa nặng rơi
                              Mây giăng thấp nhuộm xám chân trời
                              Ngư ông gác mái nằm cô quạnh
                              Hành khất về nơi ngủ cút côi
                              Thời tiết vô thường khi ấm lạnh
                              Nhân tình bất ổn lúc đầy vơi
                              Giao mùa cơ cực vì cơm áo
                              Mấy thuở an nhàn ngắm lá rơi.
                                                        Cao Linh Tử