BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Ba, 7 tháng 8, 2018

20 GIỜ TRONG VÒNG TAY ẤM ÁP CỦA LA GI - Lương Minh

Nguồn:

     
                             Tác giả Lương Minh


20 GIỜ TRONG VÒNG TAY ẤM ÁP CỦA LA GI

Quen với Phú Đoàn (nhà thơ La Thụy) tại một buổi liên hoan do Vũ đình Ninh chiêu đãi tại Sài Gòn, anh ngỏ ý mời anh em Vĩnh Long hôm nào đi ra La Gi chơi. Lương Minh có chuyến đi Mũi Né cùng bè bạn ba ngày, chuyến về nhớ lời Phú Đoàn nên a lô thông báo là mình sẽ tới quê anh vào trưa ngày 5 tháng 8.
Một giờ trưa, chuyến xe du lịch thả mình xuống ngã ba 46, chỗ rẽ đường vào thị xã La Gi, liền lúc đó một anh giống như chạy xe Honda ôm đến lý nhí hỏi chi đó mình nghe không rõ, nên lắc đầu, chừng nghe được anh ta hỏi có phải anh là bạn của Phú không? Chợt hiểu ra, mình gật đầu. Thì ra Phú Đoàn đã nhờ anh bạn này ra ngã ba đón mình, vì từ ngã ba 46 vào trung tâm thị xã đoạn đường khoảng hai mươi lăm cây số.

HƯƠNG SẮC 1 – 2 / Thơ Lê Kim Thượng


        
     Nhà thơ Lê Kim Thượng


HƯƠNG SẮC 1 – 2

1.
 Em sang... sương sớm vừa tan
Nắng hồng vừa đến, mơn man gió đồng
Em qua lối cỏ bến sông
Nắng hanh ửng chín má hồng... hồng tươi
Chúng mình chung bước rong chơi
Cầu Trời ta mãi trong đời sánh đôi
Nón nghiêng, tóc lệch đường ngôi
Tuổi hoa mười tám, bồi hồi xuyến xao
Làn môi, sóng mắt gửi trao
Chao nghiêng hoa thắm, nghiêng chao cánh diều
Đôi ta lạc giữa vườn yêu
Gió qua kẽ lá, tiếng chiều nhẹ êm
Gió đùa cong sợi tóc mềm
Giọt buồn rơi nhẹ, ướt mèm đôi mi
Bồi hồi ngây ngất tình si
Hoa thơm hay tuổi xuân thì tỏa hương
Những chiều Hoa Bưởi trắng vườn
Hương thầm con gái thân thương sững sờ
Những đêm mộng lẫn với mơ
Trăng tròn, trăng khuyết, trăng mờ... trăng rơi
Trăng nằm sóng soải lả lơi
Cho đêm huyền hoặc, chơi vơi canh dài
“Tóc mai sợi vắn, sợi dài
Sợi rơi trên gối, sợi cài áo anh...”
Trao tôi câu nói ngọt lành
Trao tôi đôi mắt long lanh biết cười...

NỢ EM - Thơ Nhật Quang


       
        Nhà thơ Nhật Quang


NỢ EM
         
 Phải chăng
Tiền kiếp nhân sinh?
Lỡ vay em
Đóa nụ tình - hồng nhan
Nên giờ, em nhé!
Tôi van
Cho tôi nợ chút
 muộn màng… tương tư
 Tim em
Dẫu hóa ngục tù
Vẫn như áng mộng, tôi ru…giấc đời
Chiêm bao…
Ân ái… xa vời
Trở đêm
Nghe giấc bồi hồi… nghiêng say
Để tôi
Chuốc cạn men cay
Em đừng ray rứt…
Chia hai nỗi sầu
Lạy Trời! cứ đổ mưa ngâu
Cho Ngưu mãi kiếp bạc đầu nhớ nhung.

                                         Nhật Quang
                                           (Sài Gòn)

BÀI THƠ GỞI NGƯỜI CÕI NHỚ - Thơ Hoàng Yên Lynh


        
                Nhà thơ Hoàng Yên Lynh


BÀI THƠ GỞI NGƯỜI CÕI NHỚ
 (Gởi người biết có mai sau...với người)

1-
Ước gì mình lại bên nhau
Ước chi ngày cũ mưa ngâu lối về
Chuyện mình một khúc tình quê
Con sông bến nước lũy tre khói chiều
Áo em lộng gió hương yêu
Áo anh xuôi ngược sương đêm núi rừng
Để rồi câu hát tình chung
Cung đàn xưa lỗi tơ chùng em đi
Chuyện mình sao lại biệt ly
Bể dâu buồn lắm người đi,người chờ.

KHÚC MÙA THU... - Trần Mai Ngân


      
                          Tác giả Trần Mai Ngân
                           

KHÚC MÙA THU...

Mùa Thu là mùa của tôi...
Mẹ sinh tôi ra vào một chiều Thu thật đẹp. Mẹ kể lại chiều đó hoàng hôn nhuộm vàng như một bài thơ và tôi ngơ ngác khóc !
Bao nhiêu là mùa Thu qua... Tôi lớn lên theo hơi thở , theo cơn gió và theo những giọt mưa Thu thánh thót bên thềm ...
Cũng mùa Thu tôi về nhà chồng. Sáng ấy, lá vàng cùng xác pháo bay lả tả trong sân nhà mà tôi bỏ lại.
Năm nay Thu lại về. Không nhanh, không chậm mà theo một quy luật tự nhiên. Tôi đón Thu và mỉm cười - cũng không vui, không buồn.
Bây giờ tuổi tôi cũng là mùa Thu. Lá vàng sắp rơi ai bảo không đẹp... Một chiếc lá trội bật giữa bao nhiêu màu lá xanh... Chiếc lá vẫn lặng lẽ, đằm thắm vẫn hoà cùng nắng, cùng gió... vẫn yêu thương và hát lên Khúc Mùa Thu không tuyệt vọng.
Dẫu sao tôi cũng cảm ơn mùa Thu và nói rằng tôi yêu, yêu mùa Thu...

                                                                            Trần Mai Ngân

Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2018

TRĂNG CHỜ, TÌNH TRĂNG, MẮT EM - Thơ Hải Đăng


   
              Tác giả Hải Đăng


TRĂNG CHỜ

Trăng treo chênh chếch đợi chờ
Nhớ ai trăng tỏ trăng mờ đêm sương
Bùi ngùi lòng dạ vấn vương
Miền quê gió lạnh màn sương phủ dầy
Dật dờ bóng nước dáng cây
Buồn thương cho phận trăng mây che mờ
Tình sao cứ phải đợi chờ
Trăng kia có tỏ hay hờ hững thôi.

QUÊ CŨ - Thơ Huy Uyên


        
           Tác giả Huy Uyên


QUÊ CŨ
          
Em quay về với biển xanh cát trắng
tà áo người bay theo bóng trời chiều
đã qua thời mưa trên đồi không kịp nắng
tóc em dài che khuất một miền yêu.

Qua Bến-hải bạc lòng với Hiền-lương
về Đông-hà, Điếu-ngao cay tình bánh ướt
lên Dakrong mấy nhịp cầu treo lối đường mòn
trao tim cho người mà quặn đau từng bước.

Khe-sanh chiến-trường
bao người ngã xuống
đạn bom Dốc-miếu, Cồn-thiên
về Cửa Tùng chiều muộn
phi lao sóng vỗ
cát thầm thì ngủ sương.

Mùa hè phố pha màu bụi đỏ
những cột đèn Gio-linh vàng mờ
đã lâu quay về quê cũ
xa rồi Trung-lương ngày tháng năm xưa.

Bỏ tình lại cho ai đường 9
qua rồi ngày cũ hẹn hò
hỏa châu rơi soi đường ra mặt trận
bước chân đi quên hẹn cả lối về.

Người một thời chung đò qua sông
về quê cũ lòng đau muối xát
máu hờn căm theo cuộc chiến điêu tàn
nơi chiến trường xưa điêu linh còn mất.

Gởi lại người bao đoạn sầu buổi trước
đứng bên sông nước mắt chảy cùng sông
qua rồi bao tháng ngày xuôi ngược
quê ơi xa xót mãi trong lòng.

                               Huy Uyên
                                 (1995)

LỜI THƯƠNG GỞI BẠN ĐỜI, BÂY GIỜ... - Thơ Tịnh Đàm


       
         Nhà thơ Tịnh Đàm


LỜI THƯƠNG GỞI BẠN ĐỜI

Chuyện mình, đâu nói lời yêu
Mà đôi ta vẫn sớm chiều có nhau.
Ân tình nào hẹn trước, sau
Nụ cười, ánh mắt thắm màu thiết tha.

Chuyện mình, đâu kể gần, xa
Bởi tin trong trái tim ta có mình.
Tháng năm, lòng vẫn đinh ninh
Nợ duyên ta đó... đẹp xinh cuộc đời.

Người ơi...
                Xin hiểu tình người ,
Đâu cần phải nói : Yêu thời mới yêu.

Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2018

BỒNG BỀNH MỘNG - Đức Hạnh cùng Thi Hữu





BỒNG BỀNH MỘNG

Lắng nghe chiều xuống trải sương mờ
Từng cánh thu vàng nhả sợi tơ
Lúc hứng mở trang trêu chú Cuội
Khi buồn thả mộng ghẹo nàng Thơ
Trăng lên thỏ thẻ câu hò hẹn
Hoa nở nồng nàn khúc ước mơ
Cánh nhạn đã sàng qua bốn cõi
Đèn khuya lẻ bóng, có ai chờ !?

                             Đức Hạnh
                            30. 07. 2018


TÌNH ĐỜI, VÔ TÌNH, XƯA - Thơ Chu Vương Miện


        

TÌNH ĐỜI

đã đến lúc lòng người khô thành gỗ
cạn kiệt tình thân thương
thằng làm thơ kẹt ở xó rừng
bệnh trầm kha chờ ngày giải thoát
danh từ bình dân là tiệt
thôi ngàn năm gió thổi
và ngàn năm mây bay
 một chút hương trầm đọng lại nơi đây
tan nhè nhẹ vào không gian tĩnh lặng
ta cũng như ngươi
bốn bề quạnh vắng
sa mạc tứ bề cát mịn minh mông
hai kiếp người hai bên Thái Bình Dương
mắt lãng đãng hai bề sóng vỗ
vẫn biết cõi nhân sinh chốn nào cũng khổ
nghiệp làm thơ đeo mãi nợ tiền khiên
nghèo quá nghèo ôm mãi nỗi cô đơn
nơi xó núi chân rừng chờ nỗi chết
-
nước đi ra biển lại mưa về nguồn (*)
chừ thì nước chảy đi luôn
trời đang hạn hán nguồn cơn đợị chờ
rượu tăm dành đó đôi vò
dăm bánh trà mạn bánh gio một bàn
người thời lỡ bước sang ngang
người thì kẹt ở Đồ Bàn xứ Chăm
một  trăm năm một vạn năm
con cò vẫn cái cò quăm thủa nào
khói bay thoang thoảng xứ Lào
nắng quay quắt chả mưa nào qua đây

TA NHẶT - Thơ Hồ Minh Tuấn


     
                      Tác giả Hồ Minh Tuấn


TA NHẶT

Ta nhặt giọt nắng chiều
Nắng nghiêng mình thỏ thẻ
Ta nhặt chiếc lá vàng
Lá rung môi tình tự
Ta nhặt mảnh trăng tàn
Trăng cúi đầu bẽn lẽn
Ta nhặt bóng hình em
Giữa đêm dài thổn thức
Nghe tim ta tràn đầy
Lời yêu thương chưa ngỏ
Nghe Thu rơi dịu dàng
Một khúc hát trăm năm
Ta nhặt... ôi ta nhặt...
Giọt lệ buồn mênh mang...

                Hồ Minh Tuấn

Bản dịch ra Anh ngữ

I PICKED UP

I picked up a drop of afternoon sunlight
The sunlight tilted itself to whisper
I picked up a yellow leaf in quiver
The leaf moved lips to tell its own love story
I picked up the late moon recently
The moon blushed and looked down, was shy
I picked up your sihouette passing by
In the long night with quiet sobbing
My heart seemed to be full of feelings
Of loving words not to be given
I felt Autumn make a song softly fallen
A lifetime's love song not to be nice enough
I picked up ! O picked up a passionate love
Only to bath in tears of sadness immensely...!

Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2018

KHÁT EM - Thơ Lê Ngọc Phái


    
         Nhà thơ Lê Ngọc Phái


KHÁT EM

Em nơi đâu
Phía vô cùng…
Lời thương bỏ ngỏ
Giữa chừng nhớ xanh
Khát em
Gầy cả cây cành
Bao nhiêu mặt nước giờ thành lũng khô.

Nắng xanh

Biết mấy mùa trăng bóng nhạt mờ
Chiều nay chợt thấy nắng xanh mơ
Gặp lại người em nơi xứ lạ
Tuyết trắng tan trong nỗi đợi chờ!

                               Lê Ngọc Phái

CHÙM THƠ ĐÌNH XUÂN


   


CÓ THỂ EM KHÔNG MÀNG

Con chim sẻ rên rỉ trước sân nhà
Có thể em không màng
Mấy chòm mây tiễn thu ngang qua núi
Có thể em không màng
Nhiều vết son vẽ ngoằn nghèo lên tay thơ bút
Đôi lúc thấy em cũng lần lựa vô cùng

Có nhiều khi ngang qua nhà ai thấy có loài hoa nở
Tự dặn lòng ở đấy có bút hương
Và tự bao nhiêu thu trường qua núi
Và biết bao nhiêu hoa rừng không tuổi
Cùng nhau
Giăng võng thức giữa trời thu

Rồi một ngày nào đó màu thu cũng nhạt
Đá núi mang màu thẩm tụ của mây sương
Hoa rừng còn nhả mấy giọt thường...
Ngón tay hương rồi cũng run lập cập
Tội cho võng đời đôi khi bắt gặp
Ngàn vàng không đổi lấy nụ hôn

KÝ ỨC VỀ QUẢNG TRỊ - Huy Uyên









Bút danh: Huy Uyên
Tên: Lê-Sinh
Học Đại-học Văn-Khoa Huế
Thơ trên bán nguyệt san Văn từ 1969.
Khởi-Hành, Thời Tập, Thời Nay...     


1-
 THỜI MỚI LỚN

    Ở giữa làng là xóm chợ. Bên cạnh đường quốc-lộ vắt ngang. Mùa đông về trên những chòm hoa sầu đông đứng lặng lẽ.
 Ký ức trong tôi với những tháng ngày hai buổi đi về. Chiếc cầu sắt bắc qua sông và một chiếc cầu xi-măng bên dưới đã gãy nhịp từ thời Pháp thuộc. Con sông Ô-lâu hiền hòa chia hai xóm,nước êm đềm chảy qua bốn mùa yên ả. Những bờ tre làng rợp bóng soi mình trên mặt nước trong xanh.
 Lòng cứ nhớ mãi về những mùa đông làng xóm chìm ngập một màu trắng xóa vì cơn lụt. Những chiếc thuyền bơi xuôi ngược giữa đại dương nước mênh mông. Nước bạc màu đến bất ngờ, nước tuôn vào sân, vào nhà rộn vang những tiếng bì bõm khi lội trong nước. Làng trên xóm dưới gọi nhau í ới.
Mùa xuân đã đến ngoài hiên và nước vẫn ngập đầy vườn. Đâu dó tiếng nghé ọ trên cánh đồng vàng mùa bội thu.Tiếng hò đối đáp rộn ràng trong mùa gặt. Tiếng kẽo kịt của những chiếc đòn gánh nhún nhảy trên những đôi vai người nông-phu. Những bát nước chè xanh bốc khói bày ra trên sân với đêm đập lúa. Những ông già rung rinh chòm râu bạc khề khà nhấp chén rượu đầu mùa.

Thứ Năm, 2 tháng 8, 2018

NHỚ... - Thơ Đoàn Giang Đông


   


NHỚ...

Từ độ ấy em về Phương trời lạ.
Nắng Thu vàng vương nhẹ gót chân em
Tiếng còi tàu đêm sân ga phố thị
Cứ dội vào làm nỗi nhớ đêm đêm...

Cũng ngày ấy biết em còn nhớ nữa.?
Mùa mưa nào hai đứa bước chân về
Ta lạy trời cơn mưa Chiều cứ đổ
Dưới tán dù ta trút cả hồn mê

Cũng ngày ấy anh về trong thương nhớ
Chiều Hạ buồn ngồi nghe tiếng ve ngân
Gom nắng Hạ anh gửi về Phương nớ
Một chút thôi thương nhớ bỗng vô ngần

Cũng ngày ấy anh kiếp nghèo thi sĩ
Mấy dòng thơ ngồi viết dưới trăng Thu
Trăng Và thơ vẫn còn vương thềm cũ
Mà em thì đi mãi chốn Sa mù.

                             Đoàn Giang Đông
                               Mùa Thu 2018

Thứ Tư, 1 tháng 8, 2018

QUÊ TÔI BÊN DÒNG SÔNG THẠCH HÃN - Hoàng Thắng

Anh Hoàng Thắng - một cựu Nguyễn Hoàng tài năng của Trung học Nguyễn Hoàng, Quảng Trị, khóa 1961-1968. Bằng một nghị lực đáng khâm phục anh đã thực hiện được ước mơ trở thành người dạy tiếng Anh và văn chương Anh Mỹ cho người Mỹ ngay trên đất Mỹ . Bên cạnh đó , anh cũng đã hóa thân để trở thành ông Đồ Việt qua Trường Thầy Đồ để giúp cho nhiều học sinh Việt có đủ khả năng theo học tại các trường Trung học Mỹ .
Hôm nay, chúng tôi xin được giới thiệu một bài viết mới của anh Hoàng Thắng - một người suốt gần 40 năm đã nói-viết-giảng dạy và giao tiếp bằng tiếng Anh như một ngôn ngữ chính của mình.

    

        QUÊ TÔI BÊN DÒNG SÔNG THẠCH HÃN
                                                              Hoàng Thắng

Thân tặng Hùng Vĩnh Phước, người đã đem tiếng và ngữ vựng Quảng Trị vào thơ một cách dễ mến và dễ thương.

Tôi quê nội ở huyện Vĩnh Linh và quê ngoại ở huyện Triệu Phong. Tôi là người Quảng Trị đứt đuôi con nòng nọc. Xin quí độc giả cho phép tôi không nêu tên hai làng nội, ngoại kẻo lỡ người nào không đồng ý quan điểm của tôi lại trù ẻo tôi bằng cách lôi hai làng của nội ngoại của tôi ra hài tội, bà con nội ngoại của tôi sẽ không tha tôi đâu. “Mi làm mi chịu, sao bắt tau chịu?” Tôi viết bài này trong một buổi trà dư tửu hậu, rơi vào Lễ Nghỉ Đông (theo như bạn tôi, anh Lê Đình P., đã đặt cái tên mỹ miều [Winter Break] này cho ngày lễ Giáng Sinh.) Hoan hô anh Lê Đình P. đã đưa ngữ vựng Việt Nam mới vào ngôn ngữ Quảng Trị (anh Lê Đình P., bạn thân tôi, là người Quảng Tri, cũng đứt đuôi con nòng nọc như tôi). Từ nay chữ Nghỉ Đông là bản quyền của anh Lê Đình P. Xin đừng ai giành giật.
Nói rằng tôi là người Quảng Trị 100% thật cũng chưa đúng. Tôi sinh ra ở Tuyên Hóa, Quảng Bình khi gia đình tôi đang tản cư ở đó. Mãi tới năm 1953, gia đình tôi mới trở về và trú ngụ tại thị xã Quảng Trị. Nhưng với tôi, dù sinh ra ở Quảng Bình nhưng cha mẹ gốc gác Quảng Trị thì “miềng” cứ là người Quảng Trị ! Điều đó, đối với tôi là một định đề toán học chắc nịch.

HƯƠNG ỔI - Thơ Trần Mai Ngân





HƯƠNG ỔI

Ngày anh rời quê hương
Chưa kịp trả hiếu Mạ
Chỉ ôm Mạ khóc thầm
Ra đi trong lặng câm...

Với em anh chỉ nói
Cây Ổi anh đã trồng
Em nhớ qua hái quả
Nhìn hoa nghĩ đến anh...

Em ngây thơ ngơ ngác
Không biết buồn như ri
Chỉ nghe cay đôi mi
Vì anh sẽ ra đi !

Năm tháng qua... biền biệt
Em sang thăm mỗi chiều
Mạ ngồi bên gốc Ổi
Nhánh cành đã vươn cao...

Gió chiều nghe lao xao
Em biết mình buồn lắm
Nhìn Ổi say trĩu quả
Em nhớ anh thiết tha !

Năm tháng vô tình qua
Anh chưa trở về nhà
Hương hoa Ổi nhạt nhoà
Em lấy chồng xứ xa...

Mười mấy năm em về
Chạy qua nhà thăm Mạ
Sương trắng... Mạ đợi anh
Em cứ tìm loanh quanh...

Hai mươi năm anh về
Ôm Mạ, khóc hỏi thăm
... Em có qua hái Ổi
Và lệ rơi âm thầm !

Trần Mai Ngân

BÊN LY CÀ PHÊ, VẮNG EM - Thơ Lê Ngọc Phái


   

BÊN LY CÀ PHÊ

Bên ly cà phê sáng
Giọt buồn vui lặng thầm
Lắng nghe lời chim hót
Nắng cũng vừa hoa râm!

ĂN MÀY CỬA PHẬT - Thạch Đà


        
                                      Tác giả Thạch Đà

      ĂN MÀY CỬA PHẬT

      Hắn đã đến Ấn Độ. hắn chiêm bái những Phật tích, nơi Phật đản sinh, thành đạo và nhập Niết Bàn, trong màu áo tu sĩ, hắn nghĩ lại đời mình trôi qua như một giấc mơ, một kẻ cùng đường trong đời sống. Hắn đến với đạo Phật như một sự cứu rỗi về thể xác và tinh thần. Ấn Độ từ thời đức Phật khắc nghiệt giai cấp, mặc dù Phật tạo ra bình đẳng trong giaó lý và giáo đoàn của mình. Nhưng hôm nay Ấn Độ vẫn tràn đầy giai cấp, quá nhiều người nghèo khổ, áp bức, bất công. Sông Hằng vẫn chảy như một niềm tin bất diệt. Thế là hắn trở thành tu sĩ. Hắn đang đứng trên nơi khởi nguồn Phật giáo, một trong ba tôn giáo lớn nhất của nhân loại .
      Thời học trò hắn nổi danh như cồn vì những truyện ngắn và bài thơ đăng báo. Thời đó đăng thơ ở các trang văn nghệ Hà Nội và thành phố Là oách lắm ! Rồi hắn vào sinh viên học ở Huế  khoa Anh văn và Trung Văn

THƠ VỀ RƯỢU HAY NỖI BUỒN RIÊNG MÌNH VÀ NỖI BUỒN NHÂN THẾ CỦA NHÀ THƠ ĐẶNG XUÂN XUYẾN? - Nguyễn Bàng


       
                            Tác giả Nguyễn Bàng

Tuần trước, nhà thơ Đặng Xuân Xuyến gửi cho tôi chùm thơ về rượu của anh và bảo để tôi đọc cho vui. Nhưng vui sao được khi mà cả chùm 10 bài thơ đều thấm đẫm một nỗi buồn: Nỗi buồn riêng mình của thi nhân và nỗi buồn vì nhân tình thế thái.
Người ta thường nói “Trà tam tửu tứ", nghĩa đại chúng nhất là “Uống trà không nên quá 3 người, mới thưởng thức hết cái thú vị của nó. Còn uống rượu phải từ 4 người trở lên mới vui, mới náo nhiệt”. Nhưng trong 10 cuộc rượu của Đặng Xuân Xuyến khồng hề thấy có một cuộc rượu bốn người nào mà chỉ thấy toàn những cuộc rượu một mình nhà thơ hay những cuộc rượu có thêm một người nữa là hai. Và cả chùm 10 bài Thơ Về Rượu thì có tới quá nửa số bài là độc ẩm.

NHỮNG BÀI THƠ VỀ RƯỢU - Nguyên Lạc





CHIỀU NGHIÊNG CHÉN

Rượu nay tôi lại mời tôi
Chiều hôm nắng quái
đổ dài bóng say!

Chén nghiêng
rượu đổ chiều này
Khóc người tri kỷ 
trời bày cuộc đau!

Lệ rơi
cùng rượu trộn màu
thấm lòng đất lạnh
Sầu sao vẫn còn?!