Ôi! Đêm Bê - lem rạng ngời tinh tú, các tầng trời vang vọng tiếng hoan ca. Nhưng hỡi ôi! Sao chiều Núi Sọ lại buồn đau chất ngất? Mặt đất thảm sầu run rẩy, như sụp nứt theo hố huyệt bi thương. Chúa ơi! Lòng con lịm tím “quan hoài
Thơ: Xuân Ly Băng. Giọng ngâm: La Thụy.
QUAN HOÀI
Đây Bê - lem nhắn về chiều Núi Sọ
Vươn tay dài riết chặt lấy tình thương…
Tình một trời bát ngát tựa thiên hương,
Thu gọn lại? đành thở dài bất lực!
Bê - lem sầu… trăng sao ngồi thổn thức
Ước một giờ vạn kỷ có như không!
Khi sương đêm run rẩy trên cánh đồng,
Còn nghe thấy cung buồn hoa cỏ dại…
Sầu Núi Sọ từ bao năm tê tái,
Vỡ ngọc rồi luyến tiếc bạc đầu non!
Ai qua đồi vào những buổi hoàng hôn
Nghe tiếng khóc rên từng hòn đá nhỏ!
Bê - lem ơi! Tím chiều lên Núi Sọ
Hỏi ân tình còn chút nữa dư hương
Đá lạnh lùng không đáp nữa ca thương,
Bên sọ trắng từng chồng cao ngất nghểu!
Và Núi Sọ bao đêm trường hắt héo
Cổ quan hoài nghiêng xuống hỏi Bê - lem
Sáng tìm trời còn giữ nữa không em
Sao khuya ấy có khi nào xuất hiện?
Vòng trời đất đã hơn một lần biến chuyển
Nhạc ân tình trên tháp trắng reo cao…
Đêm lẫn chiều không với được vì sao
Đang thiêu đốt đến tận cùng thiên địa
Thơ: Lương Minh Vũ. Giọng ngâm: Thoại Vi. ĐÊM SAY VỚI LA THUỴ Rót mông lung xuống bôi đầy Đường lô nhô bóng, phố gầy guộc đêm Trăng bơi đáy chén trăng mềm Thơ ai gẫy vận bên thềm khuya rơi Rót hỗn mang xuống mộng đời Lăn qua cho hết cuộc chơi khóc cười Rót quạnh hiu xuống cõi người Sông xưa cuốn hết xanh tươi dấu nguồn Rót niềm vui xuống nỗi buồn Dù mai cuối sóng đầu truông cũng về Rót ta chảy xuống tràn trề Trăng say, còn bạn cận kề dìu nhau. Lương Minh Vũ
Trong nắng đẹp ngày xuân hòa bình hôm nay, chạnh nhớ lại mùa xuân ly tán trong chiến tranh tang tóc của đất nước một thời phân chia, ai mà không chao động cõi lòng, rưng rưng cảm xúc cho non sông bị tàn phá , ruộng nương nhà cửa bị bom đạn cày xới, thấm đẫm máu người. Sinh ly tử biệt sầu dâng! Càng mũi lòng rỏ lệ cho nỗi lòng của người con xa xứ, biệt bóng quê nhà, đau đáu dõi trông về Đất Mẹ bên kia giới tuyến, trĩu nặng khối tình,“ray rứt mùa xuân”. Xin giới thiệu video clip RAY RỨT MÙA XUÂN. Thơ của Xuân Ly Băng tức Đức Ông LM Goan Baotixita Lê Xuân Hoa cảm tác từ đầu thập niên 1960.
Tiệc cưới con trai út của mình được tổ chức vừa xong. Đây là đoạn phim chiếu trong tiệc cưới ở nhà hàng Minh Thơ (Thị xã LaGi, Bình Thuận) trưa ngày 10/01/2016.
Hình ảnh trong video clip do hai cháu chụp chuẩn bị cho đám cưới.
... Tôi cũng được nhà giáo, nhà thơ La Thuỵ tặng quyển THƠ ĐỜI NGÂN VỌNG.
Tập thơ không dài, không ngắn. Tròn bốn mươi lăm bài. Theo tôi, mỗi bài là một tiếng ngân vọng khác nhau - vì thế, đã tạo nên một âm thanh du dương, trầm bổng trong lòng người đọc rất tuyệt vời...
Với tôi, tôi yêu thích nhất là bài THẢ của La Thuỵ. Tôi đọc bài THẢ khi buồn, khi vui và cả khi hồn mình thanh thản hay đang tuyệt vọng...
Chừ đây mình thả hương nồng Phiêu phong hoài vọng rêu rong cõi người
Không biết có phải tác giả muốn nói hãy THẢ vào cuộc sống này những "hương nồng" cho nhau dẫu chỉ còn là "hoài vọng" trong cuộc đời ta...
"Hương nồng" này không phải chỉ dành cho tình yêu mà là cả tình người trong tất cả chúng ta!
Đọc hai câu này tôi cảm nhận được thiện tâm của nhà thơ - thật chan hoà, nhân ái. Mà tại sao lại không cho nhau để...
Mai kia thả nốt tuổi trời Thời gian cuốn hút phận đời mong manh
... Đời người tưởng dài nhưng đôi khi như thoáng qua và mong manh lắm ! La Thuỵ nói đúng .
Hãy bỏ hết đi những đôi mắt trần gian , những tia nhìn ganh ghét , thù hằn - để ta nhẹ nhàng và sống trong yêu thương chân thành nhất . Vì đời vốn vô thường , vốn hợp tan...
Sắc không ừ thả bồng bềnh Mộng lòng dù đã ươm xanh... thả dần
Cuối cùng là gì...
Là sắc không, không sắc... trong đạo thuyết của nhà Phật - trong Bát Nhã tâm kinh...
Ta không quá vui, quá đau buồn khi được mất. Hãy hiểu, hãy thấu "phận đời mong manh" lắm !
Và có yêu thuơng đến đâu, oán hận đến đâu cũng có một lúc ta phải buông và thả đi... Thiết tha cũng vậy , cách xa cũng vậy .
Tôi xin được bắt chước nhà thơ La Thuỵ...
"Mộng lòng dù đã ươm xanh ... thả dần"
Đây là cảm nhận của riêng tôi về bài thơ THẢ. Tôi viết lên như một lời cảm ơn gửi đến La Thuỵ quý mến.
Nếu có sai sót hoặc không đúng ý nhà thơ mong không chấp nhé !
Chúc La Thuỵ luôn thành công và hạnh phúc trong cuộc sống .
Thân mến !
THẢ (Tặng TMN) Chừ đây mình thả hương nồng Phiêu phong hoài vọng rêu rong cõi người Mai kia thả nốt tuổi trời Thời gian cuốn hút phận đời mong manh. Sắc không ừ thả bồng bềnh Mộng lòng dù đã ươm xanh... thả dần.
Có lẽ Xuân Ly Băng là nhà thơ công giáo được biết đến nhiều nhất sau Hàn Mặc Tử. Xin giới thiệu bài thơ MỘT MẢNG CHIỀU của nhà thơ Xuân Ly Băng (tức Đức Ông Linh Mục J.B. Lê XuânHoa):
Từ cảnh chiều tà êm ả, thanh bình với khói lam chiều lờ lững toả trên mái tranh nghèo cùng với tiếng tiêu xa vắng của chú mục đồng đang ngất ngưởng trên lưng trâu chậm bước trở về thôn vắng, đến cảnh chiều tinh khiết, thanh thoát theo tiếng sáo diều vi vu của đất trời giao hội "mùa xuân giữa mùa thu". Một mảng chiều mà hồn người cảm thức được hạnh phúc tuyệt trần trong "bầu trời giăng mắc lưới tình yêu" với hồng ân bao la của Thiên Chúa luôn tuôn chảy dạt dào...
Thơ: Xuân Ly Băng. Nhạc: Tuấn Kim. Tiếng hát: Hoàng Thuý. MỘT MẢNG CHIỀU
1.
Mẹ cho con một mảng chiều
Có mây giăng tím chở nhiều nhớ nhung
Có đàn sáo lượn bên song
Lưng trâu có chú mục đồng thổi tiêu
Hoàng hôn lá rụng thật nhiề
Khói lam tỏa nhạt xóm nghèo bơ vơ
Mẹ cho con một trời thơ
Trong chuông nhật một nhà thờ xa xa.
2.
Mẹ cho con thêm một mảng chiều
Có tên của Mẹ trên trời yêu
Trong mây ngũ sắc in hình Chúa
Có nhạc thiên đàng trong tiếng tiêu
Mẹ cho con thêm một mảng chiều
Có tà áo Mẹ đẹp trời yêu
Có mây lộng lẫy gối chân ngọc
Bên Mẹ sao trời lượn phiêu diêu
Mẹ ban cho con một mảng chiều
Bầu trời giăng mắc lưới tình yêu
Cho người nhân thế cảm nhận được
Lòng Chúa yêu họ biết bao nhiêu. 3.
Mẹ ban cho con một mảng chiều
Đẹp như hạt ngọc mắt người yêu
Trong như suối nhạc thơm vườn ngự
Với Mẹ nữa là thật phong nhiêu
Mẹ cho con thêm một mảng chiều
Đẹp như xuân đến giữa trời yêu
Có hoa nở rộ vườn thơm ngát
Có bướm vàng giỡn nắng đìu hiu
Mẹ cho con thêm một mảng chiều
Có nhạc mưa buồn phổ cành tiêu
Như lời tình tự trái tim Mẹ
Nhắc nhở con rằng hãy mến yêu.
4.
Mẹ cho con một mảng chiều
Có mây giăng thấp chở nhiều nhớ nhung
Có đò đưa khách sang sông
Có mưa gió giữa một vùng hoàng hôn
Mẹ cho con một mảng chiều
Bên tòa Đức Mẹ rụng nhiều lá khô
Có đoàn em bé bi bô
Đua nhau lượm lá đốt cho sạch vườn
Tòa cao con thấy Mẹ buồn.
5.
Mẹ cho con thêm một mảng chiều
Có bài hòa tấu giữa cô lieu
Lời ca óng chuốt bay như ngọc
Vun vút lên trời một cõi yêu
Mẹ cho con một mảng chiều
Lá hoa không rụng mặc nhiều gió mưa
Con sông vắng tiếng đò đưa
Chiều mưa ngâu, báo thay mùa Mẹ ơi!
Mẹ cho con thêm một mảng chiều
Mặt trời lưu luyến mặt trăng yêu
Bên thì đỏ ửng bên xanh xám
Phút giây giã biệt… gió đìu hiu.
Mẹ cho con một mảng chiều
Mặt hồ thu nở thật nhiều hoa sen
Trông hoa mà nhớ gót tiên
Dấu hài chân Mẹ ở miền trăng sao
Mẹ cho con một mảng chiều
Trời cao vun vút sáo diểu vi vu
Một mùa xuân giữa mùa thu
Chân trời cũ ấy xa mờ Mẹ ơi!
Hoàng hôn bảng lảng chạnh lòng ta
Chung rượu đầy vơi đượm bóng tà
Tráng khí ngày nao dường úa lạnh
Hùng tâm thuở ấy chợt trôi xa
Nghiêng chiều rót mãi : thơ buồn rụng
Dốc nắng hứng hoài : mộng đẹp qua
Chếnh choáng mạch sầu càng ứ đọng
Hoàng hôn bảng lảng chạnh lòng ta
La Thuỵ
HỌA
Bài hoạ 1
NỖI LÒNG
Trăng ứa tơ sầu, trăng với ta!
Đài hoa sương đọng buốt canh tà
Cung trầm ý nhớ chùng đêm vắng
Phím vút lời thương vọng nẻo xa
Vò võ hiên lòng theo tháng đợi
Mịt mù bóng nhạn với ngày xa
Chuông đâu gọi thức cơn trầm mặc
Trăng ứa tơ sầu, trăng với ta!
Ca Dao
Thơ: La Thuỵ. Diễn ngâm: Bích Long Video clip: Phú Đoàn.
THẢ (Tặng TMN)
Chừ đây mình thả hương nồng
Phiêu phong hoài vọng rêu rong cõi người
Mai kia thả nốt tuổi trời
Thời gian cuốn hút phận đời mong manh.
Sắc không ừ thả bồng bềnh
Mộng lòng dù đã ươm xanh... thả dần.
Nhạc phẩm Như Giấc Mơ Thôi của tác giả Nhân Chứng, làm tôi chạnh nhớ đứa con trai đã đột ngột đi về miền miên viễn khi tuổi đời ba mươi đang còn xanh thắm cách đây ba năm.
Nhạc & lời: Nhân Chứng. Trình bày: Thu Tuyết. Video clip: Phú Đoàn.
Mùa Chay của Thiên Chúa Giáo được khởi đầu bằng nghi thức xức tro trên đầu. Linh mục đọc "Hỡi người hãy nhớ mình là tro bụi và sẽ trở về bụi tro” và xức tro trên trán tín hữu. Nghi thức xức tro bắt nguồn từ truyền thống xa xưa của dân Do Thái. Trong Cựu Ước, mỗi khi muốn tỏ lòng ăn năn hối cải, người Do Thái thường xức tro lên đầu, ngồi trên đống tro và mặc áo vải thô hoặc xé áo ra. Việc xức tro và xé áo trước hết nói lên sự buồn phiền đau đớn vì đã phạm nhiều tội lỗi. Việc xức tro và xé áo cũng làm cho tội nhân ý thức thân phận con người bọt bèo, cuộc đời mau chóng tàn phai như giấc mộng. Đời người như một nắm tro bụi, chỉ một làn gió nhẹ thoảng qua đủ xoá sạch vết tích.
Nhạc phẩm Cát Bụi cũng được nhạc sĩ Trịnh Công Sơn lấy nguồn cảm hứng từ sách Sáng Thế: Thiên Chúa dùng bùn đất tạo dựng Ađam. Sau khi Ađam phạm tội bất phục tùng,Thiên Chúa phạt ông và con cháu sẽ trở về với cát bụi. (x. St 1,26-3,24).
................................ Vừa post bài này vào buổi sáng 8/3, thì gần 12 giờ khuya cùng ngày, mình đột ngột nhận hung tin: Ông anh rể (chồng chị ruột của mình) vừa qua đời vì tai nạn giao thông (chỉ cách nhà anh ấy ở Tánh Linh - Bình Thuận chưa đầy 200m). Mới cười nói sang sảng cùng thân hữu chiều ngày 8/3/2015, bỗng chốc anh biến thành người thiên cổ ngay trong tối khuya hôm đó, chết gần nhà nhưng không có một người thân bên cạnh (do hay tin quá muộn). Ôi! CÁT BỤI phận người!! La Thụy