Có lẽ Xuân Ly Băng là nhà thơ công giáo được biết đến nhiều nhất sau Hàn Mặc Tử. Xin giới thiệu bài thơ MỘT MẢNG CHIỀU của nhà thơ Xuân Ly Băng (tức Đức Ông Linh Mục J.B. Lê XuânHoa):
Từ cảnh chiều tà êm ả, thanh bình với khói lam chiều lờ lững toả trên mái tranh nghèo cùng với tiếng tiêu xa vắng của chú mục đồng đang ngất ngưởng trên lưng trâu chậm bước trở về thôn vắng, đến cảnh chiều tinh khiết, thanh thoát theo tiếng sáo diều vi vu của đất trời giao hội "mùa xuân giữa mùa thu". Một mảng chiều mà hồn người cảm thức được hạnh phúc tuyệt trần trong "bầu trời giăng mắc lưới tình yêu" với hồng ân bao la của Thiên Chúa luôn tuôn chảy dạt dào...
Thơ: Xuân Ly Băng. Nhạc: Tuấn Kim. Tiếng hát: Hoàng Thuý. MỘT MẢNG CHIỀU
1.
Mẹ cho con một mảng chiều
Có mây giăng tím chở nhiều nhớ nhung
Có đàn sáo lượn bên song
Lưng trâu có chú mục đồng thổi tiêu
Hoàng hôn lá rụng thật nhiề
Khói lam tỏa nhạt xóm nghèo bơ vơ
Mẹ cho con một trời thơ
Trong chuông nhật một nhà thờ xa xa.
2.
Mẹ cho con thêm một mảng chiều
Có tên của Mẹ trên trời yêu
Trong mây ngũ sắc in hình Chúa
Có nhạc thiên đàng trong tiếng tiêu
Mẹ cho con thêm một mảng chiều
Có tà áo Mẹ đẹp trời yêu
Có mây lộng lẫy gối chân ngọc
Bên Mẹ sao trời lượn phiêu diêu
Mẹ ban cho con một mảng chiều
Bầu trời giăng mắc lưới tình yêu
Cho người nhân thế cảm nhận được
Lòng Chúa yêu họ biết bao nhiêu. 3.
Mẹ ban cho con một mảng chiều
Đẹp như hạt ngọc mắt người yêu
Trong như suối nhạc thơm vườn ngự
Với Mẹ nữa là thật phong nhiêu
Mẹ cho con thêm một mảng chiều
Đẹp như xuân đến giữa trời yêu
Có hoa nở rộ vườn thơm ngát
Có bướm vàng giỡn nắng đìu hiu
Mẹ cho con thêm một mảng chiều
Có nhạc mưa buồn phổ cành tiêu
Như lời tình tự trái tim Mẹ
Nhắc nhở con rằng hãy mến yêu.
4.
Mẹ cho con một mảng chiều
Có mây giăng thấp chở nhiều nhớ nhung
Có đò đưa khách sang sông
Có mưa gió giữa một vùng hoàng hôn
Mẹ cho con một mảng chiều
Bên tòa Đức Mẹ rụng nhiều lá khô
Có đoàn em bé bi bô
Đua nhau lượm lá đốt cho sạch vườn
Tòa cao con thấy Mẹ buồn.
5.
Mẹ cho con thêm một mảng chiều
Có bài hòa tấu giữa cô lieu
Lời ca óng chuốt bay như ngọc
Vun vút lên trời một cõi yêu
Mẹ cho con một mảng chiều
Lá hoa không rụng mặc nhiều gió mưa
Con sông vắng tiếng đò đưa
Chiều mưa ngâu, báo thay mùa Mẹ ơi!
Mẹ cho con thêm một mảng chiều
Mặt trời lưu luyến mặt trăng yêu
Bên thì đỏ ửng bên xanh xám
Phút giây giã biệt… gió đìu hiu.
Mẹ cho con một mảng chiều
Mặt hồ thu nở thật nhiều hoa sen
Trông hoa mà nhớ gót tiên
Dấu hài chân Mẹ ở miền trăng sao
Mẹ cho con một mảng chiều
Trời cao vun vút sáo diểu vi vu
Một mùa xuân giữa mùa thu
Chân trời cũ ấy xa mờ Mẹ ơi!
Hoàng hôn bảng lảng chạnh lòng ta
Chung rượu đầy vơi đượm bóng tà
Tráng khí ngày nao dường úa lạnh
Hùng tâm thuở ấy chợt trôi xa
Nghiêng chiều rót mãi : thơ buồn rụng
Dốc nắng hứng hoài : mộng đẹp qua
Chếnh choáng mạch sầu càng ứ đọng
Hoàng hôn bảng lảng chạnh lòng ta
La Thuỵ
HỌA
Bài hoạ 1
NỖI LÒNG
Trăng ứa tơ sầu, trăng với ta!
Đài hoa sương đọng buốt canh tà
Cung trầm ý nhớ chùng đêm vắng
Phím vút lời thương vọng nẻo xa
Vò võ hiên lòng theo tháng đợi
Mịt mù bóng nhạn với ngày xa
Chuông đâu gọi thức cơn trầm mặc
Trăng ứa tơ sầu, trăng với ta!
Ca Dao
Thơ: La Thuỵ. Diễn ngâm: Bích Long Video clip: Phú Đoàn.
THẢ (Tặng TMN)
Chừ đây mình thả hương nồng
Phiêu phong hoài vọng rêu rong cõi người
Mai kia thả nốt tuổi trời
Thời gian cuốn hút phận đời mong manh.
Sắc không ừ thả bồng bềnh
Mộng lòng dù đã ươm xanh... thả dần.
Nhạc phẩm Như Giấc Mơ Thôi của tác giả Nhân Chứng, làm tôi chạnh nhớ đứa con trai đã đột ngột đi về miền miên viễn khi tuổi đời ba mươi đang còn xanh thắm cách đây ba năm.
Nhạc & lời: Nhân Chứng. Trình bày: Thu Tuyết. Video clip: Phú Đoàn.
Mùa Chay của Thiên Chúa Giáo được khởi đầu bằng nghi thức xức tro trên đầu. Linh mục đọc "Hỡi người hãy nhớ mình là tro bụi và sẽ trở về bụi tro” và xức tro trên trán tín hữu. Nghi thức xức tro bắt nguồn từ truyền thống xa xưa của dân Do Thái. Trong Cựu Ước, mỗi khi muốn tỏ lòng ăn năn hối cải, người Do Thái thường xức tro lên đầu, ngồi trên đống tro và mặc áo vải thô hoặc xé áo ra. Việc xức tro và xé áo trước hết nói lên sự buồn phiền đau đớn vì đã phạm nhiều tội lỗi. Việc xức tro và xé áo cũng làm cho tội nhân ý thức thân phận con người bọt bèo, cuộc đời mau chóng tàn phai như giấc mộng. Đời người như một nắm tro bụi, chỉ một làn gió nhẹ thoảng qua đủ xoá sạch vết tích.
Nhạc phẩm Cát Bụi cũng được nhạc sĩ Trịnh Công Sơn lấy nguồn cảm hứng từ sách Sáng Thế: Thiên Chúa dùng bùn đất tạo dựng Ađam. Sau khi Ađam phạm tội bất phục tùng,Thiên Chúa phạt ông và con cháu sẽ trở về với cát bụi. (x. St 1,26-3,24).
................................ Vừa post bài này vào buổi sáng 8/3, thì gần 12 giờ khuya cùng ngày, mình đột ngột nhận hung tin: Ông anh rể (chồng chị ruột của mình) vừa qua đời vì tai nạn giao thông (chỉ cách nhà anh ấy ở Tánh Linh - Bình Thuận chưa đầy 200m). Mới cười nói sang sảng cùng thân hữu chiều ngày 8/3/2015, bỗng chốc anh biến thành người thiên cổ ngay trong tối khuya hôm đó, chết gần nhà nhưng không có một người thân bên cạnh (do hay tin quá muộn). Ôi! CÁT BỤI phận người!! La Thụy
Nhạc & lời: Võ Công Diên Tiếng hát: Ngọc Quỳnh Video clip: Phú Đoàn
QUÊ HƯƠNG TUỔI THƠ
1. Tìm lại tuổi thơ đi qua
Nơi tôi sinh ra bên giòng Thạch Hãn
Tìm bóng con đò chiều trôi êm ả
Dong buồm về Cửa Việt chiều nay.
Tìm lại những dấu chân quen
Con đường xưa qua một thời đi học
Hình bóng quê nhà trăng nghiêng thành cổ
Để ta về Quảng trị quê hương.
Tôi tìm về tìm lại tuổi thơ tôi
Đây thôn Lam bên giòng sông Vĩnh Định
Nhớ mỗi chiều về em thường ra sông gánh nước
Dưới cội ngô đồng một dáng nón che nghiêng.
Tôi tìm về tìm lại tuổi thơ tôi
Đây Gio Linh mùa gió Lào cháy bỏng
Nhớ đêm Gia Môn chia tay người ở lại
Để bây giờ tiếc hoài tuổi thơ qua.
2. Tìm lại tuổi thơ đi qua
La Vang nơi đây Thánh Đường chiều buồn
Ta nhớ năm nào dìu em sánh bước
Con nguyện cầu Đức mẹ hiển linh.
Tìm lại một chút hương quê
Nỗi buồn tha phương một đời lưu lạc
Nơi ấy quê nhà em thơ chờ đợi
Ngày anh về thăm lại quê hương.
Tôi tìm về tìm lại tuổi thơ tôi
Bên kia sông những ngày tôi đi học
Ngắm cánh phượng hồng sân trường mỗi trưa im lắng
Đứng đợi anh về vạt áo trắng em bay.
Tôi tìm về tìm lại tuổi thơ tôi
Đây Thi Ông người thương giờ vẫn đợi
Nhớ đêm trăng non chia tay người ước hẹn
Để bây giờ tiếc hoài một vầng trăng.
Sau khi đăng tải ĐỐI DIỆN QUÂN THÙ PHÚ của anh Kha Tiệm Ly: http://phudoanlagi.blogspot.com/2014/05/oi-dien-quan-thu-phu-kha-tiem-ly.html
Chúng tôi tình cờ lên Youtube search nhạc, bỗng chợt thấy bài phú này được nhạc sĩ Nguyễn Hữu Tân phổ nhạc, hoà âm và trình bày đoạn cuối (ngày 31/5/2014), nên đã làm video clip này.
Anh em ơi!
Giặc đã đến rồi!
Giặc đã đến rồi!
Ta nhân nhượng cũng có mức có chừng
Chúng hung hăng ngày tự tung tự tác.
Thương giống nòi, chân mạnh bước hiên ngang,
Vì tổ quốc, máu sôi lòng bất khuất.
“Đánh cho để răng đen,
Đánh cho luôn dài tóc”.
Đống Đa gươm khua chan chát, máu thù dơ bước chân voi,
Đằng Giang sóng cuộn ầm ầm, xác giặc còn tanh mũi cọc.
Diên Hồng vang rền “Sát Thát”, quyết bảo toàn hải phận, biên cương,
Như Nguyệt sang sảng lời thơ, không để mất ngọn rau, tấc đất.
Lao thân đạn lửa, mới biết ai dũng ai hèn,
Đối diện quân thù, mới rõ ai vinh ai nhục!
Dù máu đỏ loang lòng biển, quyết bảo toàn hạt cát quê hương,
Dù xương trắng chất đầu non, không để mất bờ cây tổ quốc.
Hỡi anh em!
Vung tay lên, trăm triệu chung lòng!
Trước giặc thù, một còn một mất!
NGUYỄN HUỲNH SA là hội viên Hội Văn Học Nghệ Thuật Bình Thuận. Thơ anh thường xuyên góp mặt trên nhiều báo địa phương, trên các tạp chí Văn Nghệ trong và ngoài tỉnh... Văn chương với NGUYỄN HUỲNH SA không là "nghề" nhưng là "nghiệp", "lỡ mang cái nghiệp vào thân" nên cuộc đời nhà thơ nào cũng thường lắm truân chuyên lận đận! NGUYỄN HUỲNH SA chuyên chú đến với thơ từ khi còn rất trẻ, hành trình sáng tác thơ của anh đã trên 35 năm. Anh không viết nhiều, nhưng viết rất cẩn trọng và chắc tay, không dàn trải bằng số lượng, nhưng rất đáng nể về chất lượng! Mỗi bài thơ của anh là một sự chắt lọc, rút ra từ trải nghiệm cuộc sống với những vất vả thăng trầm của người con xứ biển với quanh năm sóng gió mặn mòi... Tập thơ đầu tay: "ĐÁ MẶN NGHIÊNG ĐỜI NGHE SÓNG VỖ" của anh, phải sau hơn 30 năm làm thơ anh mới cho xuất bản cũng đã phần nào nói lên tâm thế: chậm mà chắc, ít mà cô đọng trong thơ NGUYỄN HUỲNH SA. Xin giới thiệu bài thơ ĐỢI PHÚT ĐANG MÙA của anh do La Thuỵ diễn ngâm
ĐỢI PHÚT ĐANG MÙA
Em nơi đâu?
Anh đi tìm em
Anh cùng cánh cò nương theo ngọn bấc
Cùng nồm nam hoá hạt thấm quanh nguồn
Len lỏi rốn chợ đời chong chóng
Ngập ngừng mấy ngả ba trơn
Giữa lấp loá sắc màu anh chỉ còn sắc trắng
Tìm em
Anh đi tìm em
Dẫu chưa có đôi hài bảy dặm
Dẫu tứa máu đôi bàn chân lận đận
Và hai bàn tay chai
Gặp đây đó của rất nhiều cô gái
Một phẩy mi, một chấm môi em
Làm sao được, em là ba chấm lửng
Gặp đây đó những đường cong lượn uốn
Vươn dài ra, vòng lại, vây quanh
Những đường cong tưởng nhốt đời anh ngợp
- Những vòng tròn rực rỡ hào quang xanh
Rồi nhan nhản một trời áo váy
Lốc cốc rập rềnh rạn phố ngựa xe
Chong mắt, căng tai, hút vầng em chẳng thấy
Giá mình làm loài thú đánh hơi nghe.
Thì thôi vậy
Em về vườn cũ
Mắc võng tình, ngây dại chờ em
Hát ngô nghê sáo sành sáo sậu
Con cò bay - cò sợ đậu cành mềm
Chém đá - tin một ngày em lại
Mặc thời gian rắc muối mái đầu nhau
Ta ngây thật
Sẽ đâu cần che đậy
Vì em ơi, hoa trái cứ đang mùa.
Nửa vàng nửa xanh - trái chưa mùa
Mãi đợi
Ta môt nửa khật khờ, em một nửa khôn lanh
Phút đang mùa em chín mọng trong anh
Nhà thơ, nhà báo Phan Chính sinh năm 1943, tại thị xã La Gi, tỉnh Bình Thuận. Trước năm 1975, ông với bút hiệu Đông Thuỳ đã xuất hiện trên các báo: Điện Tín, Sóng Thần, Độc Lập, Tin Sáng, Đại Dân Tộc... và các tập san văn học: Khởi Hành, Thời Nay, Tuổi Ngọc… Từ sau năm 1975 đến bây giờ thơ, truyện ngắn của Phan Chính xuất hiện đều đặn trên các báo ở địa phương và Trung ương… Đến năm 2008, Phan Chính đã xuất bản 04 tập thơ: Trái độc, Giọt sương, Giữa truông đời, Biển trắng như lòng ta thức đợi ; Hàm Tân chuyện thuở đầu (bút ký- năm 1988), Huyền thoại xứ biển (biên khảo- năm 2007). Ngoài ra, ông còn tham gia viết lịch sử truyền thống huyện Hàm Tân và thị xã La Gi (Bình Thuận). Xin giới thiệu bài thơ LỜI XIN LỖI của ông qua giọng ngâm thơ La Thuỵ
Trong một sát na bất chợt, soi gương nhìn lại mái đầu đang dần bạc trắng theo bụi thời gian, nhà thơ Phạm Tường Đại như trăn trở suy tư với từng sợi tóc đời mình.
Thơ: Phạm Tường Đại Diễn ngâm: Thoại Vy Video clip: Phú Đoàn
SỢI TÓC (Tặng La Thuỵ)
Sợi tóc sao khéo đành hanh
Sợi thì trắng sợi thì xanh nực cười
Sợi trắng trang trải nợ đời
Sợi xanh còn chút duyên trời đó chăng.
Mải vui quên nút miệng bình
Hèn chi nợ cứ rập rình mãi thôi
Có còn thương chút thơ ơi
Xin đừng buộc mãi duyên tôi với nàng.
Thì thôi dù có trễ tràng
Nghiệp đời đã trót đa mang cũng đành
Nhâm nhi cùng tóc tự tình
Hoá ra mình nói với mình trong gương.
Bài thơ LỜI VỌNG CHÂN MÂY tôi viết, sau khi đọc tập thơ HÁT GIỮA RỪNG CHIỀU do nhà thơ Đinh Hồi Tưởng tặng. (Đinh Hồi Tưởng là bút danh của thượng toạ Thích Tấn Tuệ, trụ trì chùa Thanh Trang Lan Nhã - còn được gọi là chùa Đây - cạnh con suối Đó khá thơ mộng ở thị xã La Gi, Bình Thuận). Bài thơ này, không ngờ được khá nhiều thi hữu vui họa.
Từ trái sang: Nhã My, La Thụy, Thích Tấn Tuệ, Kha Tiệm Ly
LỜI VỌNG CHÂN MÂY (Cảm đề "Hát giữa rừng chiều" của ĐHT)
Non thiền lắng bợn sắc không
Suối nguồn lờ lững một dòng chân như
Hương Tây phương giũ phù hư
Thoát trùng bể khổ Thuyền Từ phiêu diêu
Hòa mình cùng chốn tịch liêu
Chuông mai Suối Đó, kinh chiều Chùa Đây
Thì thầm lời vọng chân mây
Rừng chiều ai hát riêng tây vô thường
La Thuỵ
HOẠ:
1/ LỜI VỌNG CHÂN MÂY
Lắng lòng nuôi dưỡng tâm không
Vui cùng tuế nguyệt thuận dòng chân như
Sắc hồng mây thả phù hư
Hoa trôi suối bạc hiền từ phiêu diêu
Đâu quang đãng, đâu tịch liêu
Sắc không, không sắc những điều đó đây
Cuốn theo cơn gió đùa mây
Ngàn sao bóng nguyệt lắt lay vô thường
Nhã My
Nhà thơ, nhà giáo Phạm Tường Đại (1930 -2008), hội viên VHNT Bình Thuận, chủ nhiệm đầu tiên CLB THƠ CA LAGI (Bình Thuận), dù đã về miền thiên cổ 6 năm nay, nhưng hình ảnh của ông vẫn còn tươi nét trong lòng bạn bè, thân tộc. Xin giới thiệu bài thơ MUỘN MÀNG VỚI HUẾ của ông với các bạn
Thơ: Phạm Tường Đại Diễn ngâm: Lệ Hường
MUỘN MÀNG VỚI HUẾ
Mây cổ tích lung linh chiều cánh mộng
Mắt u hoài lay động sóng hồ thu
Lời dịu ngọt đưa ta về với Huế
Thương đêm trăng cô gái hái xương bồ
Hơn một lần nghe câu hò Vĩ Dạ
Mái chèo khuya man mác nước sông Hương
Ai nghiêng nón đề thơ quên lối vào Thiên Mụ
Để bây chừ còn vấn vấn vương vương
Hy vọng một ngày lại trở về thăm Huế
Cùng rong chơi điện Ngọc đá phong rêu
Nhặt từng giọt chuông rơi phía chân trời nhung nhớ
Thả xuống dòng xưa chút duyên muộn vơi chiều
Năm 1995, Phòng Giáo Dục Hàm Tân phối hợp với chi hội VHNT địa phương tổ chức cuộc thi sáng tác thơ văn với chủ đề Quê Hương cho học sinh toàn huyện tham gia. Thời điểm này, huyện Hàm Tân và thị xã LaGi chưa chia tách địa bàn hành chính. Con trai mình - Minh Khanh, lúc đó học lớp 8 (trung học cơ sở), đạt giải nhì về thơ. Trong đợt giao lưu với CLB THƠ CA LA GI mình giới thiệu bài thơ này:
HÀM TÂN - QUÊ HƯƠNG TÔI
Ai về quê tôi Hàm Tân thương mến Đây La Gi thị trấn xôn xao Nhà mới cất vẫy gọi mấy tầng cao Đường mở rộng mềm êm làn nhựa phủ
Đây Đồi Dương êm ả Cành lá xạc xào bóng toả mát hồn thơ Bãi cát vàng run rẫy sóng trào xô Cùng biển cả dạt dào vòng luân vũ Hòn Bà mơ màng lờ lững mây vương Trời trong xanh óng ả nắng hồng ươm Tình thoáng gợn rập rờn theo sóng nước
Đây Đá Dựng đập cao tràn thác lũ Hoa anh đào hé nụ đón xuân sang Xóm làng thanh bình êm như say ngủ Bướm chập chờn chao liệng cánh phong lưu Thoáng e ấp vườn hoa nghiêng má phấn Gió rì rào buông lơi lời tình tự
Đây Tân Hải cây xanh màu lá mới Hàng dừa nghiêng bay xoã tóc nhung dài Dân Tam Tân tay chài tay lưới Biển dậy vang sóng vỗ tiếng hò khoan Thuyền trĩu nặng cá tôm về ắp bến
Đây Sơn – Hà – Minh – Xuân – Thiện – Nghĩa Xóm làng quê êm ả khói lam chiều Chàng mục tử lưng trâu về chậm bước Bóng đồi cây dàn trải ánh hoàng hôn
Chiều đi qua hương rừng hương biển Hương đất trời rộn rã lan bay Thoảng hồn quê dậy lên niềm cảm hứng Quê hương ơi! Muôn thuở nhớ thương hoái