BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2020

“DÃ BIỆT” SƠN NÚI - Thơ Chu Vương Miện


       


DÃ BIỆT” SƠN NÚI

“Tôi dòm đời khi tuổi sắp hai mươi
Dòm tới dòm lui cũng chỉ ngậm ngùi
Những người đi trước sầu mang nặng
Những người đi sau sầu chưa nguôi ?”
                          (Thơ Sao Trên Rừng)

Giữa khoảng năm 57 - 58
ở thủ đô Sài Gòn có một tuần san Kỷ Nguyên Mới
với hai vị chủ nhiệm chủ bút mới toanh
Lâm Tương Dũ và Nguyễn Dã Tưởng
Kế đó là một lô một lốc các bút danh bút tiệm
Mây Đại Dương, Mây Đầu Núi, Sương Biên Thuỳ
Cát Sa Mạc, Vùng Biển Xanh, Sao Trên Rừng…
Sau nửa thế kỷ thì Sương Biên Thuỳ mờ nhạt
Các bạn khác thì biệt tung biệt tích
Chỉ còn duy nhất
Sao Trên Rừng
“Nguyễn Đức Sơn”
Nguyên quán Dư Khánh Ninh Thuận “Phan Rang”
Con của thầy Nguyễn Đức Nhơn
Em của thầy Nguyễn Đức Kim

Ở miền Nam Việt Nam
sau 1954
trước và sau sản sinh ra được 4 “thiên tai tài”
1. Nhà văn nhà giáo sư Ngu Ý Nguyễn Hữu Ngư 
2. Triết gia giáo sư cụ Phạm Công Thiện
3. Giáo sư Pháp Văn thi 2 hào Bùi Giáng
4. Bán tu sĩ thi 2 hào Nguyễn Đức Sơn “tức Sơn Núi”
Tứ kiệt này đều thuộc về  “cõi trên”
Thơ vdăng lẫm lẫm liệt liệt
Khùng khùng dở dở vào loại vô địch

Đứng trên Hào một bậc
Gọi nôm na là thi văn 2 hào
Riêng Nguyễn Đức Sơn thì đời riêng đời công
thần sầu quỉ khốc
chả bút mực nào tả cho xiết
từ sống cho tới thác
đều chuyên biệt y như tác phẩm
văn xuôi  “Cái Chuồng Khỉ”
trong bốn vị thiên tai tài
Sơn Núi đi cú chót
Mới thác ?!?
                                                    Chu Vương Miện

CHÙM THƠ ÁI NHÂN



ÁI NHÂN
Tên thật Bùi Cao Thế
Đt:0984470914
139- 399- Ngọc lâm – Long biên –Hà nội
TK Bùi cao Thế 10524096395016 Techcombank
Chi nhánh Chương dương – HN



DU MƠ MIỀN CỔ TÍCH
(Kính tặng nhà thơ “Thường Dân” - Nguyễn Long)

Theo mơ về Miền Cổ Tích
tìm gặp lão thi nhân
hỏi chơi đôi lời tinh nghịch
“hồn nhiên” mấy kiếp rồi bác mới được “thường dân”?

Cuộc người phù vân
tôi vụng tu bỏ quê ra phố
“thắng cố” tranh nhau mỡ vụn bèo nhèo
ngao ngán hư danh cõi người…  lắm mèo, nhiều chó

Chợ đời bon chen
áo cơm khốn khó
eo sèo vợ con nhăn nhó
học đòi làm thơ…

Đêm mộng, ngày mơ
muốn gặp bà tiên xin dăm điều ước
ngửa mặt thấy phật cười khuyên buông bỏ sân, si…

Hồn lang thang sang Miền Cổ Tích
bác “hồn nhiên” - “thường dân” (- tôi thích)
cá ruộng, rau ao, vườn gà lích rích
“Đại gia gió trăng”
thơ như măng mọc thẳng
da diết lời quê…

Nhân gian mê
phóng khoáng ngang tàng…
 “Quận công” còn nể(!)
hương nội, gió đồng
hớp ngọn đông phong tinh khôi thanh sạch
hồn nhân gian trinh bạch đóa sen hồng

Tình quê ấm nồng thơm thảo
dấu tích ngàn đời áo cơm tần tảo
mưa nắng phong trần lam lũ dáng tre
đánh thức mùa hè nô nức tiếng ve

Chuồn chuồn cánh mỏng như the
chập chờn bờ rào, ruộng ngô, vườn ớt
cởi trần xuống sông thơ vớt
hồn dân thường muôn năm… mướt cỏ xanh

SÂN GA ĐỢI NGƯỜI - Thơ Nguyên Lạc


    


SÂN GA ĐỢI NGƯỜI

Mình tôi chiều giữa sân ga
Đợi người. tôi đợi
Nhưng mà đợi ai?
Tàu qua vụt. tiếng thở dài
Cô đơn ghế lạnh. chiều phai. nắng tàn

Nghe hồn buốt lạnh sương tan
Mắt tìm nỗi nhớ...
Chỉ bàng hoàng đêm
Mắt đêm đèn khóc ga thềm
Về thôi! Chờ đợi chi thêm? Bóng sầu

Con tàu xưa ấy về đâu?
Bóng hình ngày cũ "trắng màu mây bay"

Ga đêm một bóng đổ dài
Đợi. Tôi vẫn đợi
Nhưng rồi đợi ai?

                                           Nguyên Lạc

CƠN MƠ VÀO ĐÔNG, ĐÔI MẮT SAU GỌNG KÍNH - Thơ Châu Thạch


        
                    Nhà thơ Châu Thạch


CƠN MƠ VÀO ĐÔNG

Tuổi vào đông mộng xuân vẫn còn thắm
Trong chiêm bao ta thấy dáng em đi
Quả tim ta tha thiết khối tình si
Yêu như thể cả tinh cầu trăng gió!

Rôi em tan trong vườn sương hoa cỏ
Ta lang thang qua năm tháng hao gầy
Nhớ như thu, vàng lá úa trên cây
Đau như thể cả vành trăng khuyết tật

Em mang cả linh hồn ta biến mất
Xác thân ta rơi xuống cõi dại khờ
Ta đi hoài đi mãi giữa vu vơ
Tìm và gọi đến thơ thành thổ huyết

Đêm bỗng động như ai bung nắp huyệt
Ta tỉnh người, nghe thoảng ngát hương em
Em nguyên hình gần lắm, cạnh một bên
Ta vẫn thấy còn trong lòng hờn giận!

                                           Châu Thạch

TRĂNG GẦY - Thơ Lê Kim Thượng


        


TRĂNG GẦY

“Chiều chiều én liệng cò bay
Bâng khuâng nhớ bạn... bạn rày nhớ ai...”
Nắng chiều thoi thóp chờ ai
Nghiêng nghiêng chiếc bóng đường dài xa xăm
Ngày qua lần lữa tháng năm
Chưa về gõ cửa... ghé thăm quê nhà
Bây giờ chỉ có mình ta
Một mình ta với xót xa nghẹn ngào
Nhớ về quê cũ... chiêm ba
Túi thơ, bầu rượu, gốc đào, trăng treo...                               

Màu lam mái rạ quê nghèo
Trăng lên bóng xế ngã theo chân người
Ao thu lạnh lẽo lá rơi
Trăng thanh, lều cỏ... bóng đời đong đưa
Một thời côi cút nắng mưa
Cuốc đêm kêu mãi... đêm chưa hết buồn

Đêm nằm gối ánh trăng suông
Trong lòng chớp biển, mưa nguồn hôm mai
Nửa khuya chuông vọng bên tai
Sương đêm đọng nhẹ... Cánh Lài nở hoa
Bên hiên nhấm nháp tách trà
Nhâm nhi chén rượu... ngày qua nhẹ lòng...
                                  
Gánh đời... một gánh bán rong
Rưng rưng mắt đỏ... lòng vòng tả tơi
Xa quê... xa ánh trăng ngời
Cho tôi mắc nợ biển trời nước mây
Ngàn năm vẫn mảnh trăng gầy
Ngàn sau... sau nữa... lất lây một mình
Đêm nghe biển hát bên ghềnh
Rứt ray nỗi nhớ... mông mênh hương thừa
Thời gian trầm tích dấu xưa
Rêu phong cát bụi... nắng mưa rã rời
Cô đơn bên mái hiên đời
Tóc xanh đã bạc... một thời đã qua...
 “Dầu nên... cũng bởi mẹ cha
Dầu không... cũng nhớ cây đa, bến đò...”

                      Nha Trang, tháng  6. 2020
                            LÊ KIM THƯỢNG

“...” Ca dao

ĐẤT NƯỚC TÔI YÊU - Thơ Phạm Ngọc Thái

Bài thơ đã đăng trên một số trang mạng trước đây, nay tác giả sửa chữa cho đăng lại để xuất bản thành sách…

   


ĐẤT NƯỚC TÔI YÊU               
                     
Ta nằm xuống thảm cỏ quê hương
Hát một bài ca về Đất Mẹ
Sông, núi, bầu trời qua bao thế hệ
Vẫn ngọt ngào như câu ca dao

Mẹ đã nuôi ta trong mưa nắng dãi dầu
Ta lớn lên thành người con đất nước
Dân tộc tôi gặp nạn nhiều và cũng nhiều tủi cực
Nhưng rất giàu yêu thương bao la

Việt Nam ơi!
Ta gọi tên hai tiếng của ông cha
Qua 4.000 năm dân vẫn còn nghèo đói
Hết giặc ngoại xâm. Lại lũ quan tham giày xới...
Đánh thắng bao quân thù mà mãi chửa "tròn Nhân".

Ôi, đất nước ta yêu quí vô ngần
Thế kỉ XXI rồi, người ơi!
Chẳng lẽ cứ câu ca dao "ngày tám tháng ba" hát mãi
Hãy mở thật rộng cửa trời Mỹ, trời Âu
Vừa lấy thế chống giặc phương bắc tràn vào
Vừa mở mang kinh tế...
Cụ Phan Châu Trinh đã dậy rồi:
"dân trị tức pháp trị"
Không có gì bằng "khai dân trí"!

Ôi, đất nước tôi yêu!
Ta sống làm người của non sông. Chết làm ma đất nước.
Dẫu chưa theo được bước chân cường quốc
Hãy thương lấy ngọn cỏ quê hương
Đói khát, khổ nghèo lòng nguyện thủy chung
Không theo gót Tàu Bang hại giống nòi, dân tộc
Để con cháu muôn đời không ô nhục.

                                                   PHẠM NGỌC THÁI

Thứ Hai, 15 tháng 6, 2020

DẤU VẠCH TÌNH - Thơ Trần Mai Ngân


   


DẤU VẠCH TÌNH

Em! Người đàn bà rất tệ
Chỉ biết mỗi làm thơ cho anh
Chỉ biết chập chùng loanh quanh nỗi nhớ
Muộn màng của tuổi vàng thu...

Em! Người đàn bà rất dại ngu
Giữa dấu vạch đời dừng lại để yêu
Dẫu biết rằng sẽ chẳng được bao nhiêu
Vẫn gìn giữ nâng niu như gia bảo

Em! Đàn bà của mùa hương cuối
Vẫn thơm nồng giữa những đám đông
Vẫn quyến rủ bởi nỗi buồn trên mắt
Đôi tay thon chia cắt dấu yêu rồi...

Em ! Đàn bà vương víu trên môi
Nụ hôn cũ cháy cả trời hạ đỏ
Để hôm nay đi về phố nhỏ
Thảng thốt mình... tình đã mãi xa

Em đàn bà... Em chỉ là đàn bà
Đứng dừng lại giữa dấu vạch tình... ôm mặt khóc
Cây yêu thương nhánh cành trỗ rêu mốc
Còn gì đâu như tro bụi đốt hôm qua!

                                                    Trần Mai Ngân

CHIỀU QUÊ TÍM ĐỢI CHUYỂN MÙA... - Chùm thơ Đặng Xuân Xuyến


         
                          Nhà thơ Đặng Xuân Xuyến


CHIỀU QUÊ...

Nắng đẩy mây dồn phía đằng tây
Mưa bụi lạnh thêm những gót giày
Ngõ nhỏ gió về luồn run rẩy
Nhao nhác lưng chiều cánh vạc bay.

Làng Đá, chiều 19.08.2018
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


TÍM

Mưa bụi giăng đầy trong mắt em
Hoa Xoan rơi kín tím góc thềm
Lời yêu bỏ lửng từ đêm ấy
Xao xác đến giờ hương tím say.

Định Công, trưa 13.05.2019
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


ĐỢI...

Đợi xuân xuân chửa chịu về
Đợi tình tình lại mải mê xứ người
Nâng lên ly rượu tự mời
Uống đi cho cạn nụ cười nhếch môi?!

Hà Nội, 24 tháng 04.2020
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


CHUYỂN MÙA

Len lén heo may trườn khe cửa
Vồi vội nắng chiều cuộn trốn mưa
Ngơ ngác lá vàng bung vào gi
Lật đật mây dồn hong hóng mưa.

Làng Đá, chiều 13.10.2018
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


HOA ĐÊM

Áo trễ vai trần rảo bước nhanh
Nhũ hồng e ấp áo mỏng manh
Gió khuya cong cớn từng cơn lạnh
Nhợt nhạt môi hường lúc tàn canh.

Giáp Bát, đêm 04.10.2018
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

HỘI GHOẠ, KHỈ VẼ, VOI DZẼ - Thơ Chu Vương Miện


       


HỘI GHOẠ

Dzẽ có chỉ đạo
Văn “2” hào Nhất Linh
Ngoài tài văn chương
Còn có tài hội ghoạ “hoa họạ, hoạt hoạ và biếm hoạ”
Cụ vẽ bức tranh một người đàn ông
đứng dưới cội cây lão mai
bà vợ nhìn thấy khen đẹp
rồi nói “sao anh không vẽ em vào thêm cho có cặp ?”
vẽ thêm bà vợ
sao anh không vẽ thêm thằng cu Tý nhà mình vào
không có nó sợ nó buồn ?
thêm thằng cu Tý
thằng cu Tý nói :
“có con mà không có con Bé thì em con sẽ khóc ? “
Thêm con Bé bồng con búp bê bằng nhựa
Bà vợ nói tiếp :
“vậy còn con Chó và con Mèo đâu ?
Thêm chó và mèo
Kết cục “bức tranh loạn xà ngầu, không có đít
 Và không có đầu, không có người và cũng không có vật”

Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2020

NHƯ TIẾNG TRỐNG TRƯỜNG, CON HÓI LÀNG - Thơ Văn Thiên Tùng




NHƯ TIẾNG TRỐNG TRƯỜNG

Đúng hẹn rồi chúng mình quay về nhé!
Những chim di lưu lạc khắp chốn phương
Bao môn sinh một thuở vốn chung trường
Đang nháo nhác ới đàn quay về cội

Từng mùa hạ đan xen-từng kỳ hội
Nơi sân trường chốn cũ rộn ràng thay
Tiếng mi tau chào hỏi tựa cái ngày
Màu áo trắng hồn nhiên hằng yêu mến

Về bên nhau lắm điều cần nhắc đến
Hình ảnh thầy cô - bè bạn năm nào
Không gian trường - phố thị của hôm nao
Mà vốn đã hằn sâu từ tấm bé…

Năm lần hội với mười năm rồi nhé!
Sáu lăm năm trường điểm nét vàng son
Bốn hai năm danh gọi vốn không còn
Trong tâm thức… tên trường luôn tồn tại

Nguyễn Hoàng tên… ngôi trường ta vốn lại
Được cha ông cân nhắc chọn đặt tên
Người khai sinh mảnh đất ấy Chúa Tiên
Khởi đầu Chúa… rồi bao vương triều Nguyễn…

Một dặm dài biết bao nhiêu là chuyện
Hãy mang theo dần trút cạn cùng nhau
Những buồn vui - sướng khổ vốn muôn màu
Từ cuộc sống chẳng ai nào biết được

Hẳn rồi đây có kẻ sau người trước
Khi chúng ta đồng ngả bóng qua chiều
Những mái đầu chuyển sắc ải muối tiêu
Tình thân ái vẫn hoài giang cánh rộng

San sẻ nhau điều hay từ lẽ sống
Sớt chia nhau những uẩn khúc xa gần
Từng vùng miền - khối lớp - nhóm bạn thân
Thành một mối đồng nối vòng tay lớn…

Bao kỷ niệm đâu đó hoài lởn vởn
Tình quê hương những khác biệt theo mùa
Mỗi cuối thu bão quét - gió-mưa hùa
Bao trận lũ đục ngàu cơn nước bạc

Độ đông sang hanh heo lùa xao xác
Rét quéo tay môi đánh nhịp liên hồi
Bấc phùn bay rỉ rả mãi không thôi
Đường lầy lội trợt trơn khắp nẻo lối

Xuân Hè tới gió độc giêng hai thổi
Mang theo bao mầm bệnh hiểm nguy thời
Mầm sống chưa kịp khởi dáng thởi mơi
Đã thấy nắng hạ thiêu - Nam Lào đến…

Tình thầy cô vẫn hằng luôn quý mến
Nghĩa bạn bè năm tháng chẳng hề lơi
Nếu nhằm khi trở gió hoặc trái trời
Đều ới ới… a a…  thăm - nhắn hỏi…

Hội gần kề chúng ta đồng tiếng gọi
Hãy về thôi ít nhất được một lần
Kẻo mai kia thầy… bạn vắng thưa dần
Đâu còn nữa… để mà thưa cùng hỏi…        

                         Quảng Trị, 28.6.2017
                     Mai Vân Văn Thiên Tùng

HÃY KHÓC LÊN ĐI PHƯỢNG - Thơ Nguyên Lạc




HÃY KHÓC LÊN ĐI PHƯỢNG

(Cảm tác khi được tin những cây phượng bị đốn hạ hàng loạt trong các ngôi trường ở Việt Nam) [*]

1.
Màu huyết phượng. màu máu tim tôi đó
Màu yêu thương tuổi thơ dại học đường
Ôi! màu hoa phượng đỏ ... rơi tóc em thương
Màu mực tím. màu giấy hồng. ngại ngùng thư ngỏ

Màu huyết phượng của một thời son trẻ
Đã theo tôi suốt cả kiếp đời
Đường đón đưa cánh phượng rơi rơi
Màu tim đỏ thắm tình tôi một thuở

Màu mực tím. màu hoa phượng đỏ
Tàn lá xanh che mát sân trường
Che mát ngại ngần thơ dại tay run
Trao lưu bút ép cánh hoa. kèm thư. hè nhung nhớ

Mãi trong tôi vẫn màu hoa đó
Vẫn phượng thẫm màu máu đỏ tim tôi
Vẫn tiếng ve reo. cánh phượng rơi nhung tóc mây người
Dù rất biết phôi pha tháng năm. tuyết sương màu điểm

2.
Sẽ còn không đỏ màu phượng vỹ
Sẽ còn không mượt mà hoa rơi tóc ai nhung
Vì mất lương tri nhỏ nhen ích kỷ
Vì những mưu toan tư dục. đoạn đành đốn gốc yêu thương

Thôi chắc sẽ rồi mù dấu thiên đường
Thiên đường tuổi thơ thư hồng mực tím
Khóc lên đi ngôi trường. phượng sẽ rồi mất biến
Bởi ai đó vô tâm muốn xóa bỏ tình người

3.
Rồi sẽ tìm đâu phượng đỏ ngôi trường?
Rồi sẽ tìm đâu điêp khúc ve thương?
Tàn lá xanh che những chờ đợi ngại ngần
Mực tím. thư hồng. tương tư tình ngỏ

Hãy khóc lên đi những người tuổi trẻ
Hãy khóc lên đi bụi phấn bạc đầu
Đường về tuổi thơ sẽ rồi cấm cửa
Phượng thắm sân trường ... cổ tích đời sau!
.
Không phượng. ngôi trường còn có gì đâu?
Mực tím. thư hồng. lưu bút? Tim đau!

                                                 Nguyên Lạc

………

[*] Mời đọc những đoạn văn này:
1. Người ta chặt Phượng không thương tiếc, biến nó thành phong trào. Coi việc chặt Phượng như là phong trào ba không đã từng rầm rộ diễn ra cách đây chưa lâu.
Thưa ông bộ trưởng Phùng Xuân Nhạ, đồng kính thưa chính phủ cao quý. Nếu không ra tay ngăn chặn “phong trào” chặt Phượng, nếu vẫn hăng máu “đào tận gốc, đốc tận rễ” với Phượng, thì dòng tộc Phương chúng tôi sẽ bị tuyệt chủng. Dòng tộc Phượng chúng tôi, có đời sống như mọi loài vật, ngoài ra còn có tâm tính, có linh hồn của nó. Nếu nhẫn tâm hủy diệt dòng tộc Phượng, các ngươi phải trả giá, con cháu các ngươi cũng bị vạ lây. Trời không tránh được luật nhân – quả, chứ đừng nói kẻ phàm tục như các ngươi.
(Nguồn: Bá Tân - Báo Tiếng Dân)
2. Với việc các trường VN chặt cây phượng vỹ, xã hội hiện nay nói chung và nền tảng giáo dục nói riêng, cái tính vô trách nhiệm nó quá lớn, nó làm mất lương tri của những người đang đứng trên bục giảng và kể cả các cán bộ quản lý trong Bộ GD&ĐT.
Cây phượng nó là thơ, là nhạc, là tâm hồn học trò bao nhiêu thế hệ VN.
Tại nhiều trường học, cây phượng đang bị ‘thảm sát’ oan uổng vì bị coi là mối đe dọa đối với tính mạng học trò, chẳng lẽ một cây gãy đổ thì cả giống loài bị kết tội?
Tuy nhiên thay vì cắt tỉa, tìm phương pháp ngăn chận những cây nguy hiểm, nhiều trường học lại đốn hạ toàn bộ những cây phượng đang có. Nếu trường nào cũng áp dụng cách này, loài cây được mệnh danh là hoa học trò sẽ hoàn toàn bị trục xuất khỏi môi trường của học trò. Và khái niệm sân trường sẽ không còn gợi nhắc đến một nơi rợp bóng mát của cây xanh mà trở thành khoảng không gian trụi lủi chỉ có sàn bê tông và nắng gắt. (Chặt nhầm còn hơn bỏ sót - Báo Mới)

NẮNG… - Thơ Phan Quỳ


   


NẮNG…

Nắng như thắp lửa
Cháy cả khung trời
Nắng đầy trên cao
Nắng tràn xuống thấp
Nắng nhoà trong mắt
Nắng rát đôi tay
Người qua phố nhỏ
Hối hả cuối ngày

Nắng như cơn say
Qua chiều ngày hạ
Thiêu đốt lòng nầy
Thảng thốt trời mây.
Người qua phố nhỏ
Nghe lòng nhớ thương
Mưa xuân mùa cũ
Ướt mềm tóc sương.

Nắng ơi đừng nữa
Thắp lửa cả trời
Bỏng rát lòng tôi.


                   Phan Quỳ