BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 11 tháng 10, 2019

CHỐN VỀ - Thơ Lê Văn Trung


       


CHỐN VỀ

Rồi một hôm bên vực bờ sinh tử
Anh lắng nghe lời hát của trăng sao
Ôi cung bậc của ngàn năm thiên cổ
Như âm hao của lệ máu tuôn trào

Anh lắng nghe lời sương mây nức nở
Lời chia xa - lời trùng ngộ - phù vân
Ôi cánh cửa tồn sinh còn để mở
Anh trở về thất lạc cả tiền thân

Xin em thắp giùm đôi hàng nến đỏ
Dẫn soi đường khai mở cuộc tồn sinh
Ôi trái đất cũng vô cùng bé nhỏ
Hạt bụi nào chứng giải được vô biên?

Xin em mở hết cung lòng vi diệu
Cho hồn thơ anh lắng đọng kinh chiều
Ánh trăng nào soi hoàng hôn du tử
Và thuyền anh thôi đậu bến cô liêu.

                                 Lê Văn Trung

HOÀI NIỆM - Thơ Ngô Văn Ánh


        
              Nhà thơ Ngô Văn Ánh


HOÀI NIỆM
(Gởi cố nhân Quốc Học khóa 1972-1975)

Ta như cánh én lạc loài
Mịt mù giông bão, ưu hoài nắng xuân.
Hỡi cố nhân, hỡi tri âm,
Vó câu chiếc bách hoa râm mái đầu !
Máy tạo hóa trước sau vẫn thế,
Vòng càn khôn ai dễ đổi thay.
Tà huy lụy góc trời tây,
Hồn xưa trường cũ đong đầy trinh nguyên.
Người đi vào cõi thần tiên
Xiêm y phóng tẩy nhập miền thiên thai.
Có còn ai ? Biết còn ai ?
Trăng thu viễn xứ dặm dài cố hương.
Ngày hội ngộ rèm sương ánh lệ,
Buổi tương phùng nhân thế, thế nhân.
Hương trà, men rượu bâng khuâng
Phong ba yên nguyệt tím dần thời gian.
Tang điền thương hải đa đoan!

                                   Ngô Văn Ánh
                              (Ban C Quốc Học)

Thứ Tư, 9 tháng 10, 2019

CHÙM THƠ TIỄN CON ĐI - Thơ Phạm Ngọc Thái


        
                          Phạm Ngọc Bảo
                   (7.3.1992 - 22.7.2019)


TIỄN CON

Con đi ! Nhớ giữ gìn. Ta sang trang đời khác
Thế giới ấy đẹp hơn, cha còn chút việc vẫn dở dang
Hãy mang theo Hà Nội vào tim !
Cha gửi lời thăm Bà Quan Âm và các thánh...

Năm tháng sống với mẹ, cha... trở thành kỷ niệm
Ai rồi cũng đi ! Kẻ xuống âm phủ, người lên tiên
Cha, mẹ dưới trần sẽ cầu nguyện cho con
Nói với Đức Như Lai, cha nhớ ông nhiều lắm !

Hồn thi nhân cha lãng đãng trôi, với bầu trời xanh vắng
Không có bóng con...  day dứt ngày, đêm...
Cha không viết thơ tình nữa, đâu con !
Thơ con xong rồi, cha viết sang tiểu thuyết

Nhớ những lúc, con lo cho cha chiếc máy tính làm văn học
Giờ ? Cha đành nhờ người khác sửa thay con
Công việc bộn bề... lòng già vẫn héo hon...
Nỗi nhớ thương có phút nào nguôi được ?

Thỉnh thoảng cưỡi gió mây... về thăm mẹ, cha một lúc
Rồi con đi ! Cha chẳng giữ con lâu
Khi nhớ nhà... lấy đàn ra gẩy giữa đêm thâu...
Ở hạ giới cha nghe, biết tiếng đàn con vọng đến

Nam mô a di đà Phật ! Con trai yêu mến
Theo áng thơ cha... mà bay khắp trần ai...
Không chỉ đất Nam, sang cả trời Tây
Hỡi nhân thế ! Con tôi, cháu thiêng lắm đó !

Gặp Chúa Jê Su ? Xin cho cha cây thánh giá
Nhớ đừng quên tới Tòa thánh Va Ti Căng
Chúa trời sẽ phù hộ cho con
Người cũng phúc, hiền... như Đức Như Lai, con ạ !

Cha viết những dòng thơ từ quê hương, nơi mẹ con sinh nở
Chốn chôn rau, cắt rốn... của con
Hà Nội mùa này sắp bước vào đông
Thôi con nhé ! Chẳng qua con chỉ ngủ quên, không thức...

                                                                 Phạm Ngọc Thái
                                                                       14.8.2019

TA CÒN TA - Thơ Trần Mai Ngân


    
                           Nhà thơ Trần Mai Ngân


TA CÒN TA

Thiêm thiếp đêm
Và thiêm thiếp trăng...
Bẫy tình giăng giam chặt
Mù rối những dây tơ oan nghiệt
Trói đời mình cùng cạn kiệt hôm qua...

Hấp hối mùa xưa
Hấp hối ngày
Tỉnh mộng tàn phai ta đóng kịch
Nói cười giả tạo vai tình nhân
Hạnh phúc gãy đôi đời lận đận!

Cuộc hồi sinh... bất tận
Gom hết hương hoa đời
Mặc kệ ta rong chơi
Nợ duyên thôi trả hết
Buông trôi đi... buồn gì...
Ta còn ta hôm nay!

            Trần Mai Ngân

Thứ Ba, 8 tháng 10, 2019

NHỚ XÓM CỒN QUÊ TÔI - Thơ Đoàn Giang Đông


        
         Nhà thơ Đoàn Giang Đông


NHỚ XÓM CỒN QUÊ TÔI

Tôi lại viết những dòng thơ đầy cảm xúc
Đất và người đẹp lắm xóm Cồn tôi
Dẫu Bây giờ tuổi đã sắp hoàng hôn
Sương đã rớt đều trên mái tóc
Nhớ thuở ban đầu cất lên tiếng khóc
Rồi lớn dần theo những tháng ngày

Quên làm sao được tuổi hoa ngây
Bắt bướm hái hoa đùa vui chiều nồm lên trước ngõ
Những con đường xưa còn đó
In dấu chân bao thế hệ đi về
Trên cánh đồng quê
Những cánh diều bay giữa bầu trời cao rộng
Vụ trái vụ mùa con trâu cày trên đồng ruộng
Gánh lúa về.... Chiều trâu đạp đến mai lên
Tiếng hò giả gạo đêm đêm
Ngọn đèn dầu thức khuya cùng tôi ngồi học
Cơm gạo trái. Mắm cà. Mắm chêêng. Cua đồng. Khoai bắp luộc
Lâu lắm rồi giờ còn thoảng mùi thơm

Thương mẹ cha một nắng hai sương
Thương bà con sống tình làng nghĩa xóm
Dẫu trải qua trăm ngàn gian khó
Tối lửa tắt đèn vẫn có nhau

Dẫu mai này tôi có đi đâu.
Xóm tôi đó vẫn trong lòng hoài niệm
Bến nước. Luỹ tre. Cây Sanh. Đàn Miếu…
Nơi tôn nghiêm thờ tạ Đức Thần Linh
Chạnh lòng người xa xứ nhớ mãi không quên
Nhớ Xóm Cồn Làng Đâu Kênh. Ôi nhớ lắm…!

                                            Đoàn Giang Đông
                                           Mùa Thu năm 2019

NHỮNG BÀI THƠ VỀ MÙA THU CỦA NGUYÊN LẠC


         
                         Nhà thơ Nguyên Lạc


I. ĐÊM THU

Trăng ở nơi này em ở đâu?
Đến chi thu hỡi để tôi sầu?
Rượu đây. sao chẳng làm vơi nhớ?
Phương đó. muôn trùng!
Tinh vẫn sâu?

Trăng ở nơi này em mãi đâu?
Lay chi tôi hỡi bóng nguyệt sầu?
Mù sương ngút mắt người có nhớ?
Biết tìm đâu hở?
Kiếp đời sau?

Tôi ở nơi này đêm trắng thu
Trăng thu sáng quá dáng ai ngời
Tôi uống ánh thu từng giọt đắng
Cho say
say để cố quên người

Chẳng say
tôi biết làm sao hở?
Trăng vẫn trêu tôi dáng nguyệt cười
Trong tôi vẫn mãi
Em có rõ?
Cô lữ. Đêm thu. Một bóng người

CHÙM THƠ TỨ TUYỆT THÁNG 10-2019 CỦA NGUYỄN KHÔI


        
                   Nhà thơ Nguyễn Khôi


        CHÙM THƠ TỨ TUYỆT THÁNG 10-2019 
                         
"Mùa thu vàng sáng trời mây
Áo em giặt suối hong đầy nắng trưa"
                           
*1- Mừng Hà Nội 65 năm Giải Phóng:
- Ô nhiễm không khí thứ nhất loài người
-"Đường sắt trên cao như con Trăn quằn quại
-Nhà xây vô lối ...ùn tắc kêu trời !
                          
*2- "Lò Bác Trọng" vẫn chưa thôi rực cháy
Cái buồn đau : tòan Củi Gộc đầu ngành
- Tham nhũng vặt : lắp "Camêra bảo vệ"
Bao đặc quyền "đầy tớ" đớp rất nhanh.
                         
*3- Sài Gòn ngập vì những cáí đầu Duy ý chí
Cứ xây Đô thị chặn lối nước ra khơi
Dân tứ xứ ào đổ về Đất hứa
Thành phố đang chìm... Xe máy thỏa mà bơi...
                          
*4- Mấy Nhà văn đi đo mộ Tướng Quang:
- 5 héc ta rưỡi giữa đồng làng
Ngô Quyền, Công Uẩn thua "Vua Cộng" trẻ
Lê Duẩn, Trường Chinh... 6 mét vuông ?!?
                           
*5- Tàu Cộng hung hăng vào "Tư Chính"
Dọa nạt gì đây, quấy rối chăng?
"Đốt nhà hàng xóm" đòi chung sống
Ôi ả thay "16 chữ vàng" !  (1)

                               Nguyễn Khôi
                           Hà Nội 7-10-2019

---------
 (1) Quan hệ Việt- Trung : như lãnh đạo 2 bên đã ký kết theo Phương châm 16 chữ vàng "Láng giềng hữu nghị, Hợp tác toàn diện, Ổn định lâu dài, Hướng tới tương lai" và Tinh thần 4 tốt "Láng giềng tốt, Bạn bè tốt, Đồng chí tốt, Đối tác tốt ".

HẠNH PHÚC, NHỮNG NGÀY KHÔNG EM - Thơ Tịnh Đàm


         
                         Nhà thơ Tịnh Đàm


HẠNH PHÚC

Mở lòng ra với yêu thương
Sẽ làm thêm đẹp sắc hương cuộc đời.
Tình yêu đâu chỉ bằng lời
Nụ cười hạnh phúc rạng ngời nét duyên 

Thứ Năm, 3 tháng 10, 2019

THUYỀN KHÔNG QUAY LẠI - Thơ Lê Văn Trung


        


THUYỀN KHÔNG QUAY LẠI

Thuyền tách bến, không một lần quay lại
Sông đời tôi bồi lở suốt trăm năm
Lòng cũng trắng bạc phơ hồn lau sậy
Xót xa hoài theo từng nỗi long đong

Mây du mục rừng xanh chia mấy ngã
Hồn thảo nguyên cỏ nhớ bước chân người
Ôi vó ngựa mịt mù trong cõi tạm
Áo phù hoa tơi tả cuộc trần ai

Người đã đến như quán đời ghé tạm
Một đêm buồn ngồi kể chuyện nhân gian
Tôi nhuốm lửa soi lòng chưa đủ ấm
Và người đi khi bếp lạnh chưa tàn

Thuyền tách bến không ngoái đầu quay lại
Mái chèo khua xé vỡ một vành trăng
Sông đời tôi sóng buồn ven bến bãi
Vỗ trăm năm chưa hết cuộc thăng trầm.

                                        Lê Văn Trung


    

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2019

VẾT THƯƠNG... - Thơ Trần Mai Ngân


   
                            Nhà thơ Trần Mai Ngân


VẾT THƯƠNG...

Có vết thương nửa đêm thức dậy
Nhức nhối đau quá vãng khôn nguôi
Ám ảnh tôi môi mắt đã cười
Cũng đã nói dấu yêu bất tận!

Có khát khao nửa đêm lận đận
Trở mình trên thao thức nhân gian
Dấu vết tình cào xước miên man
In lại sẹo nghìn năm không nhạt...

Có chia xa thốt lên ngột ngạt
Là đêm, là ngày... còn dấu ngón tay
Giục giã nhau cũng phải phôi phai
Buông rời rã... hôm này đêm vắng...

Có nằm nghe vị đêm thật đắng
Như đang qua cửa sổ mộng du
Đặt tên người nỗi nhớ thiên thu
Rồi chắp cánh... rồi bay xa mãi!

Đêm nồng nàn... sao tôi bươn chải
Có vết thương nhiều năm trở lại
Nhức nhối tôi ôm mặt cố quên
Đau buốt tôi... ôm mặt khóc rên!

                          Trần Mai Ngân

Thứ Hai, 30 tháng 9, 2019

NGẠO SAY - Thơ Ái Nhân


           
                                                    Nhà thơ Ái Nhân


NGẠO SAY

“Anh là Nhà thơ có phải?”
Ta cười “Biệt thự - từ lâu”
Cơn say phong mình Vua Mộng
Rượu tràn… ngơ ngất canh thâu

Như là em thường vẫn thấy
Nông dân chăm chỉ ruộng đồng
Tảo tần trăm sương, ngàn nắng
Người đời cũng gọi “Nhà nông”

Ta làm thơ yêu nhiều lắm
Tình mơ chất đống đầy nhà
Tặng ai cũng nhìn rõ mặt
Mà đời nó bảo “thẩn thơ”

Người đời khoe nhau tiền bạc
Ta khoe Thơ nửa bầu trời
Ngân hàng không cho cầm cố
Giang hồ cõi mộng… rong chơi

Em ơi! ngàn đời vẫn vậy
Sinh ra làm kiếp con người
Kiếm ăn, sinh con đẻ cái
Vô thường mấy khắc… mây trôi

Thơ giàu kiêu sang lắm chứ
“Lời vàng, ý ngọc” đấy thôi
Khác xa những phường ô trọc
Vì tiền… tình bạc như vôi

Người đời ham danh, hám lợi
Bon chen, toan tính, lọc lừa
Thơ chưng đời lên mật ngọt
Thương người nhỏ lệ đêm mưa

Như ai chong đêm vò võ
Năm canh bấm đốt vẫn thừa
Hồng nhan lỡ thì phận bạc
Thơ tình ngả ngớn sang “cưa”

Biết là thu đi ngang cửa
Tóc xanh gần nửa bạc tình
Tim yêu thập thình vỗ sóng
Lửa lòng đuốc sáng lung linh

                               Ái Nhân

Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2019

SỢ ĐÊM... - Trần Mai Ngân


   


SỢ ĐÊM... 

Em sợ đêm về...
Sợ nghe tiếng uềnh oang của chú Ễnh Ương
Tiếng kêu hay tiếng khóc tình vương
Em sợ... sợ mình còn thương!

Em sợ đêm về
Cánh cửa sổ nơi phòng ngủ mở toang
Em tìm vầng mây... mây vô tình bay
Vuốt mái tóc còn xanh - đây mộng cũ...

Em sợ đêm về
Không có nắng hoa Tường Vi ủ rũ
Màu nhạt nhoà trong ánh sáng của trăng
Em sợ tro tàn nguội lạnh vắng tanh...

Ôi! Đêm loanh quanh, loanh quanh quá
Chú Ễnh Ương ru ngủ
Một điệu buồn
Nhắc tình xanh đã qua nhanh, qua nhanh...
... Phải rồi
Cuộc đời vốn mong manh!

                                           Trần Mai Ngân

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2019

GÓC NHỎ... - Thơ Quang Tuyết


    
                       Nhà thơ Quang Tuyết


GÓC NHỎ...

Chiều nay mưa vội đi qua
Ướt mềm góc nhỏ hồn ta dịu dàng
Hạt rơi mong giọt nắng vàng
Khẻ rung trong gió tiếng đàn tri âm

Thả duyên se sợi tình câm
Nối sao đẹp khúc giang cầm hư hao
Dư âm xưa bạt phương nao?
Ta về gom hết ngọt ngào, đắng cay

Dấu than lơ lửng vơi, đầy
Dù tình là gió cuốn mây xa mờ
Lần tay gác chuyện, làm thơ
Bên đời se sắt đợi chờ nắng lên

                            Quang Tuyết

CHUYỆN VỀ HAI NGÔI MỘ CHA CON MAI SAU - Thơ Phạm Ngọc Thái


               
                                 Phạm Ngọc Bảo
                           (7.3.1992 - 22.7.2019)


CHUYỆN VỀ HAI NGÔI MỘ CHA CON MAI SAU

Gió vi vút ngàn năm thổi vọng
Khói sương chiều quấn quít bay đưa
Kể rằng: Ngày xửa ngày xưa
Có hai cha con nhà thơ, hồi còn sống...

Trời Hà Nội. Cha hay dắt con ra Hồ Tây chơi lắm !
Vọng bên chùa Trấn Quốc tiếng nam-mô
Qua bốn mùa, ngày tháng thoi đưa
Đứa bé lớn khôn, rồi trở thành sinh viên, thạc sỹ

Hai thế hệ ở trong cùng thế kỷ
Người cha dần cũng già đi
Con lại đỡ cha, chăm sóc sớm khuya
Nam mô a di đà Phật !

Nghĩa phụ tử trên dòng sông nước Việt
Bóng trời Nam in dấu ngày đêm
Mây bay, gió thổi triền miên
Tình cha con mãi thiêng liêng sống còn

Bỗng một hôm bão giông, sấm sét
Cắt người con ra khỏi người cha
Lá vàng thì vẫn còn kia
Đầu xanh đã bỏ, chia ly trọn đời !

Nỗi đau uất rụng rời trời, đất
Vì khóc con, cha ngất nhiều phen
Hận đời, giận cả địa thiên
Đã sinh thượng đế, sao còn ác tâm ?

Người cha những kêu Quan Âm, Phật Tổ
Giúp một tay nâng đỡ sinh linh
Dù không cứu được đứa con
Thì xin Người đón về trên niết-bàn !?

Người cha thề ra tay hay bút  (*)
Viết đoản thiên tuyệt tác lưu danh
Con mình vào với sử xanh
Bao giờ non nước tan tành mới tan.

Một đời đã dọc ngang thi phú
Hẹn về bên Hàn Mặc Tử, Nguyễn Du
Miếu thờ tôi ở thiên thu
Mong hậu thế cho con thơ cùng vào !

Vài lời trăng trối trời cao
Nay xin để lại rồi chào, tôi đi...
Xác người cũng chẳng còn chi
Gió đưa đôi mộ vu vi vọng hồn

"Tình cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra"...

                                         17.9.2019
                                    Phạm Ngọc Thái

(*) Đến nay người cha cũng đã viết được hơn 40 bài “Thơ khóc con”, chuẩn bị xuất bản thành sách.

ĐÊM XANH - Thơ Nhật Quang


   


ĐÊM XANH

1.
Đèn phố vàng
đêm long lanh
xòe tay hứng
vì sao xanh góc trời
lung linh
trong mắt em ngời
vu vơ
rụng xuống
đêm vời vợi… yêu

2.
Trăng soi
đôi bóng dập dìu
gió đùa váy thắm
yêu kiều nét son
lưng ong
thắt đáy dáng thon
khát khao…
bao gã mắt mòn
thầm mơ…

3.
Đêm hong dấu ái
môi chờ
nhắp say men ủ
đôi bờ ngực thơm
tay mơn trớn
giấc chập chờn…
khép khuy áo mộng
dỗi hờn… đêm xanh.

     Nhật Quang