BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 8 tháng 11, 2018

MÒN MỎI MỘT ĐỜI ! - Thơ Hoàng Mạnh Tiến


        
          Tác giả Hoàng Mạnh Tiến 


MÒN MỎI MỘT ĐỜI !

Lênh đênh một cõi đi về,
Sáu mươi tuồi lẻ đam mê vô thường.
Tìm đâu sót chút vấn vương...?
Cho ta khơi gợi yêu thương lửa lòng !
Mãi quanh trần tục mênh mông,
Hoài mơ...
                 Mãi trả bão dông cho đời
Muội mê ! cạn chén vẫy mời...
Ta giờ...
             quên mất đầy vơi...
                                           đời mình !!!

                                        Mạnh Tiến
                                    Vào đông 2018

SƠN TINH, THỦY TINH - Thơ Nguyễn Nhược Pháp


    


SƠN TINH, THỦY TINH

I

Ngày xưa, khi rừng mây u ám
Sông núi còn vang um tiếng thần,
Con vua Hùng Vương thứ mười tám,
Mỵ Nương, xinh như tiên trên trần.
Tóc xanh viền má hây hây đỏ,
Miệng nàng hé thắm như san hô,
Tay ngà trắng nõn, hai chân nhỏ:
Mê nàng, bao nhiêu người làm thơ.
Hùng Vương thường nhìn con yêu quá,
Chắp tay ngẩng lên giời tạ ân;
Rồi cười bảo xứng ngôi phò mã,
Trừ có ai ngang vì thần nhân.
Hay đâu thần tiên đi lấy vợ!
Sơn Tinh, Thuỷ Tinh lòng tơ vương,
Không quản rừng cao, sông cách trở,
Cùng đến Phong Châu xin Mỵ Nương.

Sơn Tinh có một mắt ở trán,
Thuỷ Tinh râu ria quăn xanh rì.
Một thần phi bạch hổ trên cạn,
Một thần cưỡi lưng rồng uy nghi.
Hai thần bên cửa thành thi lễ,
Hùng Vương âu yếm nhìn con yêu.
Nhưng có một nàng mà hai rể,
Vua cho rằng thế cũng hơi nhiều!
Thuỷ Tinh khoe thần có phép lạ,
Dứt lời, tay hất chòm râu xanh,
Bắt quyết hò mây to nước cả,
Dậm chân rung khắp làng gần quanh.
Ào ào mưa đổ xuống như thác,
Cây xiêu, cầu gẫy, nước hò reo,
Lăn, cuốn, gầm, lay, tung sóng bạc,
Bò, lợn, và cột nhà trôi theo.
Mỵ Nương ôm Hùng Vương kinh hãi.
Sơn Tinh cười, xin nàng đừng lo,
Vung tay niệm chú. Núi từng dải,
Nhà lớn, đồi con lổm cổm bò
Chạy mưa. Vua tuỳ con kén chọn.
Mỵ Nương khép nép như cành hoa:
"Con đây phận đào tơ bé mọn,
Nhân duyên cúi để quyền mẹ cha!"
Vua nghĩ lâu hơn bàn việc nước,
Rồi bảo mai lửa hồng nhuốm sương,
Lễ vật thần nào mang đến trước,
Vui lòng vua gả nàng Mỵ Nương.

DIỆU KỲ - Thơ Quách Như Nguyệt


        
 
DIỆU KỲ

Tình yêu ta rất diệu kỳ
Như khi anh nói thầm thì bên tai
Mình đâu cần biết tương lai
Yêu em hiện tại, bây giờ anh ơi!
Nhìn nhau ánh mắt lã lơi
Tóc xòa trên gối, chơi vơi ân tình
Hiếm ai hạnh phúc như mình
Tình yêu tròn vẹn, đôi mình một đôi
Lỡ mai có phải chia phôi
Vẫn thương nhau mãi, nhớ hoài không thôi…
Nhớ nhau ánh mắt, bờ môi
Thiên thu tình đẹp, xa xôi mà gần
*
Xa là cách một bàn tay
Xa là anh phải đi làm sáng nay
Yêu nhau ta vẫn mê say
Như thuở ban đầu… trời đất quay quay
*
Anh ôm em bảo nhớ nhiều
Chưa xa đã nhớ dẫu chiều gặp nhau
*
Cảm ơn hạnh phúc nhiệm mầu
Cảm ơn anh nhé người tình trăm năm
Sáng nay vui quá anh à
Chân đi như nhẩy, tim như trăng rằm
*
Người em yêu… hỡi tình nhân
Cho nhiều hơn nhận… cảm ơn anh nhiều!

                                              Như Nguyệt


       

CHÙM THƠ THIỀN 25 CỦA CHU VƯƠNG MIỆN


        
        
VÔ GIA CƯ

ngồi trên ghế trạm xe bus
chơi một ổ bánh mì không người lái
vất giấy gói xuống lề đuờng
chơi luôn chai nước sông
uống xong quăng luôn vỏ chai
xuống bên cạnh
chiếc xe bus tới giờ đến
và đi
không thèm ngó tới
móc trong túi
điếu thuốc nhàu nát
không nhìn ai ?
bật lửa hút

EM NGỒI CHẢI TÓC - Thơ Nhật Quang


   

EM NGỒI CHẢI TÓC

Em ngồi chải tóc bên hiên
Nắng hồng e ấp…trao duyên ngượng ngùng
Lả lơi gió vuốt tóc nhung
Mây giăng lơ lửng chập chùng ý thơ

Em ngồi nhặt nắng vu vơ
Hong thơm suối tóc hanh khô vạt chiều
Môi ngoan, mắt liễu yêu kiều
Mây nghiêng, gió lượn bao chiều vấn vương.

                                                 Nhật Quang
                                                   (Sài Gòn)

MỘT THỜI PHÚ YÊN - Thơ Huy Uyên


        
                       Nhà thơ Huy Uyên


MỘT THỜI PHÚ YÊN
(Thơ tặng Dì Lucia)

Phố và những thiếu-nữ dịu hiền
con đường, ngã ba, ngã tư đơn lẻ
nhà thờ tượng Chúa lặng im
bên sông dài về đâu nước chảy.

Một mình Trần-Hưng-Đạo loang đầy nắng
chiếc xe thổ mộ ngựa phì phò
dài theo từng bóng cây
chợ Tuy-Hòa trầm vắng
nghiêng treo giọng ca ai- đời chơi vơi.

Em ở đâu em gái Tuy-Hòa
chiều thả tóc bay cùng gió
ngậm trong hồn tình ai - Dì Lucia
sao quá chao lòng người yêu xưa bé nhỏ.

Quê nhà chiều ba mươi rét ngọt
người một mình lầm lũi bước, lạnh con đường
sầu liêu xiêu bay ngọn cây hồn phách
nỗi đau tan theo đốm lửa sau cùng.

Ai đi về bên trời sẻ chia
nụ hôn cũ từ lâu dấu kín
hoài niệm xót xa chi nữa một thời
ngọn roi quất ngước một đời thâm tím.

Lung linh cửa sổ nhà ai ngọn nến
Phú-Yên tối chìm, phố ngủ hoang-mê
bao nhiêu năm không người đưa tiễn
đào mộ chôn người lấp nỗi cay se.

Xót chi hoài ký-ức trong tôi
em một lần treo tim đứng ngó
em rồi như rong biển, mây trời
Tuy-Hòa xa không ngày quay lại.

                                 24-12-2014
                                  Huy Uyên

HUẾ, NỖI NHỚ KHÔN CÙNG… - Thơ Hạ Thái Trần Quốc Phiệt


   


HUẾ, NỖI NHỚ KHÔN CÙNG…

Nhắc chuyện xưa như vẽ vời huyền thoại
Ngọn gió diệu kỳ thổi đến thần kinh!
Những mái lầu cong lưỡng chầu long phụng
Khúc Nam Ai điệu ca Huế rất tình!

Cố Đô đó là một trời kỷ niệm
Vùng tuổi thơ hoa mộng dễ gì quên
Ánh trăng mơ lọc qua tàn cổ thụ
Trầm hồi chuông lạnh lẽo mỗi từng đêm.

Khi rời Huế là khởi mùa binh lửa
Buổi chia ly quả bịn rịn vô cùng
Ngó nhịp cầu rồi ngước lại dòng sông
Trông bến cũ thuở qua đò Thừa Phủ

Chuông Linh Mụ mỗi sáng mai vọng đỗ
Tiếng mõ loan Diệu Đế thức hừng đông
Kìa Đông Ba Gia Hội nối liền dòng
Có xa mấy, ghe lườn qua cồn Hến...

Huế một thời ươm vô vàn trìu mến
Con đường trăng Thành Nội ngõ Đặng Dung
Mái nhà thân thương tuổi nhỏ nương thân
Lớn dần lên nhờ bát cơm Phiếu Mẫu .

Những tên xưa nào Hiếu Nhơn, Trung Hậu...
Này Trung Tích nọ Bộ Học, Bộ Tham ...
Từ ngã... Anh Danh dẩn đến Viện Bảo Tàng
Di Luân Đường... trơ hai hàng tượng đá...

Hình thái Huế một thời răng nhớ quá!
Súng thần công lời gió lộng cao tầng
Xa Huế rồi mà cứ mãi bâng khuâng
Giữa Sài Gòn đã nhiều lần bật khóc...!

Nhạc quán khuya nghe lịm hồn thổn thức
"Về miền Trung"buồn da diết mần răng !
"Ai ra xứ Huế" thấm thía chi bằng...!
Lau nước mắt nghe "Mưa trên phố Huế"...!

Ôi Huế !... Ở thì buồn đi thì nhớ!
Thành quách rêu phong gói kín nỗi niềm
Để xa rồi nỗi nhớ cứ triền miên
Lá vàng rơi trên dấu hài cung nữ !

Chừ đem Huế theo bước chân viễn xứ ...
Cả tiếng mưa rơi / cổ kính con đường
Bến sông qua có tên những ngôi trường
Gom buồn vui quay vòng về dĩ vãng...

Huế của một thời kiêu sa lãng mạn!
Dấu hoang tàn cổ kính ngự trong ta...

                Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
                        Aug/30/2018

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2018

ƯỚC VỌNG – Đức Hạnh và Thi Hữu


   

ƯỚC VỌNG !
"Song thất lục bát"

ĐỪNG than vãn tình đời cằn cỗi
THỞ bình tâm tỏ lối nhân sinh
DÀI tình nhân ái công minh
HÃY khơi biển cả hoa tình thắm tươi

VƯƠN khát vọng bình minh bát ngát
VAI thong dong gánh vác sơn hà
MÀ nghe đất Mẹ vui ca
SỐNG trao mộng thắm trổ hoa đất trời

BÙN nhớp nhúa nhưng đời rạng rỡ
DƯỚI trăng sao thắm nở ân tình
CHÂN thành cuộc sống lung linh

NHƯNG thêm ước vọng bình minh sáng ngời
NẮNG đẹp quá! Quê mình chim hót
Ở trên cành nhảy nhót múa ca

TRÊN bầu trời mãi bay xa
ĐẦU sông cuối bãi mặn mà thương yêu..!

                                             Đức Hạnh
                                            25.10.2018

CHÙM THƠ THÁNG 11 CỦA HUY UYÊN


        
                       Nhà thơ Huy Uyên


EM, TÔI VÀ MÙA TRĂNG CŨ

Đêm trăng đầy lấp bãi cát vàng
Hai người yêu lặng thinh trên cầu Phụ-Ngọc
Thoáng nghe tiếng ai hát trong vườn
Mênh mông đồng lúa xanh mùa bấc.

Nỗi buồn theo em về An-Thái
Thương nhớ xa lắc tình ai
Làm sao nguôi quên ngày đó
Những giọt nước mắt chảy dài.

Trên sông người tật-nguyền im-lặng
Quẩn quanh chùm hoa đại ngát hương
Bao la đất trời ngủ muộn
Hỏi rằng em có trở về không ?

Buổi tối lạnh đầy trăng
Chừng như khuôn mặt lẫn khuất
Hoang-vu cỏ dậy bên thành
Lá cây suốt đời ngậm sữa.

Có phải em nấm mộ
Thở đầy mùi hương khói hoang mê
Bé bỏng trong em niềm vui nho nhỏ
Trái tim xưa cũng quên lối đi về.

Trăn trối đi qua bóng đêm
Bầu trời những chùm sao xa tít
Phảng-phất ngậm-ngùi trong em
Những khuôn mặt người không quen biết.

Em và cuộc tình chia-biệt
Mùa trăng bỏ lại vuốt ve
Nghe tim quạnh quẻ
Chôn một nụ cười quạnh buốt
Em xa tôi từ đó.

CHÙM THƠ THIỀN 24 CỦA CHU VƯƠNG MIỆN


        

CÂY CẦU

cây cầu kia đã dẹp
giòng sông lấp đã đầy
lơ thơ hồ vài khoảnh
xanh um rặt bèo tây
xoá hẳn tên Tô Lịch
còn con cống queo gầy
tìm tòi nơi chốn cũ
lưa thưa mấy tàng cây
đất đai còn nguyên vẹn
nhưng lịch sử quá dày
trang sau đè trang trước
bừa tràn lên luống cày
xưa sót vài ngôi mộ
kèm mấy tấm bia phai
hạc qui nằm chỏng gọng
mà cổ ngắn cổ dài
ôi cái vòng chu dịch
chả chạy thoát một ai ?
công hầu cùng khanh tướng
chung nhau tiếng thở dài

DẠ KHÚC MÙA ĐÔNG - Thơ Nhật Quang


   


DẠ KHÚC MÙA ĐÔNG

Đông về rồi đó, em biết chăng?
Hàng thông xanh run run trong đêm lạnh
Mây chập chùng đan kín vạt chiều giăng
Nghe đêm thở…hắt hiu buồn trống vắng

Những vần thơ lạnh lùng trong thầm lặng
Trỗi cung buồn, đàn lạc phím đương tơ
Niệm Khúc Cuối nghe chăn gối hững hờ*
Đêm Đông vẳng tiếng hát ai buồn quá!

Cây khẳng khiu bên đường vội trút lá
Vàng võ khuya, trăng rơi nhẹ bên thềm
Hương dạ lý vờn quẩn quanh lối mộng
Chạm nỗi buồn ta thổn thức…về em.

                                          Nhật Quang
                                           (Sài Gòn)

(Niệm Khúc Cuối: một nhạc phẩm của Ngô Thụy Miên)

SẼ CÓ LÚC EM KHÔNG LÀM THƠ NỮA - Thơ Quách Như Nguyệt


       
                         Nhà thơ Quách Như Nguyệt


           SẼ CÓ LÚC EM KHÔNG LÀM THƠ NỮA

Sẽ có lúc em không làm thơ nữa
Ngày đó buồn, thơ buồn lắm hay không?
Không đâu anh, thơ không thể biết buồn
Chỉ có em là buồn hiu buồn hắt

Nếu một ngày hồn thơ em lịm tắt
Em biết phải làm gì… khuất lấp tháng ngày qua?
Ngày một già và trái tim lạnh giá
Dẫu chẳng mong, ngày đó sẽ không xa

Mất mát, khổ đau.. thời gian mờ xóa
Sung sướng, hạnh phúc rồi cũng nhạt nhòa
Còn lại gì, còn lại tình ta?
Những bài thơ với em còn quý giá?

“Ngộ” nha anh, chúng ta cùng tỉnh ngộ
Sẽ có lúc ta rời bỏ chốn này
Chốn trần ai đầy trầm luân khổ ải
Bao muộn phiền theo gió cuốn, mây bay

Sẽ có ngày em chẳng thể làm thơ
Hết lãng mạn, không còn mơ mộng nữa
Hết tôn sùng một tình yêu tàn rữa.
Thế cho nên em sống chẳng ơ thờ

                       Quách Như Nguyệt


       

CHÙM THƠ THIỀN CỦA NGUYÊN LẠC


        
                     Nhà thơ Nguyên Lạc


VẤN NẠN

Cổ độ thuyền về có thật không?
Hình như
tiếng sóng động trong lòng!
Chở ta người hỡi bờ bến ấy
Hãy thắp cho ta
ngọn đuốc hồng!

Vô thường nắm giữ có được  không?
Vẫn thế mây trôi
chuyện đuốc hồng
Nhắc chi hai chữ
sơn cùng thủy?
Có. Không
Khởi. Tận
ở trong lòng!

THƠ TÌNH “IT” (INFORMATION TECHNOLOGY'S LOVE POEM)


    


THƠ TÌNH “IT”
(INFORMATION TECHNOLOGY'S LOVE POEM)

Anh đã viết thư tình trên Net
Gửi em yêu nhưng không thấy Reply
Và mỗi lần anh thử Retry
System hỏi User name và password......
Em vội bước ra đi quên Logoff
Chẳng một lời dù chỉ tiếng Standby
Em quên hết kỷ niệm xưa đã Add
Quẳng tình anh vào khoảng trống Recycle Bin.
Anh vẫn đợi trên nền xanh Desktop
Bóng em vừa Refresh hồn anh
Từng cú Click em đi vàonỗi nhớ
Trong tim anh... Harddisk... dần đầy.
Anh ghét quá, muốn Clean đi tất cả
Nhưng phải làm sao khi... chẳng biết Username
Hay mình sẽ một lần Full Format
Em đã change... Password cũ còn đâu!
Anh sẽ cố một lần anh sẽ cố
Sẽ Retry cho đến lúc Error.
Nhưng em hỡi làm sao anh có thể ..
Khi Software anh dùng... đã hết Free Trial
Hình bóng em vẫn mãi Default...
Trái tim anh, em Select bằng Mouse
Chốn hẹn hò: Forum - Internet
Lời yêu thương truyền bằng phương thức Get
Nhận dáng hình qua địa chỉ IP
Nếu một mai em vĩnh viễn ra đi
Anh sẽ chết giữa muôn ngàn biển Search
Lời tỏ tình không dễ gì Convert
Lưu ngàn đời vào biến Constant
Anh nghèo khó mang dòng máu Sun
Em quyền quý với họ Microsoft
Hai dòng Code không thể nào hoà hợp
Dẫu ngàn lần Debug em ơi
Sao không có một thế giới xa xôi
Linux cũng thế mà Windows cũng thế

Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2018

TÂY TIẾN - Video clip La Thụy ngâm thơ Quang Dũng




    

TÂY TIẾN

Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ

Ai đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa

Sông Mã xa rồi Tây tiến ơi !
Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi

Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây, súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi

Anh bạn dãi dầu không bước nữa
Gục lên súng mũ bỏ quên đời !
Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người

Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi


Tây tiến đoàn binh không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm

Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
Áo bào thay chiếu, anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành

Tây tiến người đi không hẹn ước
Đường lên thăm thẳm một chia phôi
Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.

                     QUANG DŨNG
              (Phù Lưu Chanh, 1948)

MÙA THU CHẾT - Thơ Trần Mai Ngân


   
              Nhà thơ Trần Mai Ngân


MÙA THU CHẾT

Mùa Thu cũ và bài thơ cũng cũ
Đâu còn em, đâu còn những chiều xưa
Những niềm vui đã mất hết không chừa
Cười hay khóc trong một lần tiễn biệt...

Mùa Thu cũ ra đi không nuối tiếc
Cớ chi em hay tôi phải vương sầu
Buổi chia tay sương trắng, trắng một mầu
Như dãi lụa khăn tang tình chi vội...

Mùa Thu cũ... Ta còn bao câu hỏi
Tại sao em và hỏi tại sao tôi
Bỗng ngỡ ngàng bởi bạc bẽo như vôi
Quên và xoá nụ cười xa dĩ vãng

Mùa Thu cũ vẫn còn đây bảng lảng
Một bàn tay đã nắm lấy bàn tay
Vội vàng sao lắm... lại vội vàng thay
Tình đã đổi... mùa Thu ôi cũng chết !

                                Trần Mai Ngân
                                   03-11-2018