HAI
CHỮ QUÊ HƯƠNG
1. Quê hương (danh từ): Đất Nước, nói về một Đất nước
mà trong đó có quê (làng, cái nhà) mà mình đã được sinh ra.(Wiktionary)
“Trời
sinh ra bác Tản Đà/ Quê hương thời có cửa nhà thì không” (Thú ăn chơi – Tản Đà).
“Ai
có biết làm sao nói được/ Lòng tha hương trằn trọc nhớ quê hương” (Tổ quốc –
Huy Cận)
2. Trong tùy bút “Lòng
yêu nước” của nhà văn Nga Ilya Grigoryevich Ehrenburg (1891- 1967) có viết:
“Lòng yêu nước ban đầu là lòng yêu những
vật tầm thường nhất: yêu cái cây trồng ở trước nhà, yêu cái phố nhỏ đổ ra bờ
sông, yêu vị thơm chua chát của trái lê mùa thu hay mùa có thảo nguyên có hơi
rượu mạnh…
Dòng
suối đổ vào sông, sông đổ vào dải trường giang Volga, con sông Volga đi ra bể.
Lòng yêu nhà, yêu hàng xóm, yêu miền quê trở nên lòng yêu Tổ quốc”.
[1]
3. Quê hương qua trích đoạn thơ:
Quê
hương. chiếc đò nho nhỏ
Qua
sông. kham khổ từng ngày
Thân
me vai gầy. gánh khổ
Thương
con. chịu nỗi đắng cay
Quê
hương đong đầy thương nhớ
Ngoại
nhai tóm tém trầu cay
Mẹ
mày. thằng cháu mất dạy
Rong
chơi lêu lỏng suốt ngày
Quê
hương làm sao không nhớ?
Cầu
tre lắt lẻo sớm mai
Đường
vui. trống trường réo gọi
Cây
cao. chim hót từng bầy
Chia
nhau từng viên đạn nhỏ
Bịt
mắt. kiếm tìm. Ai đây?
Chia
nhau nỗi lo thầy gọi
Nhói
đau. thước khẽ bàn tay
Chia
nhau trái me keo ngọt
Chia
nhau từng tiếng cười đầy
Quê
hương làm sao không nhớ?
Dòng
sông tuổi trẻ mênh mang
Bần
de. phóng đùng. nước mát
Lặn
tìm. chân bắt. la vang
Bờ
sông. chị khàn tiếng gọi
Vết
roi cha đánh. tím bầm!
(Quê
Hương – Nguyên Lạc)
Trên là vài ý nghĩ của tôi về hai chữ “quê hương”, giờ
mời các bạn ghé thăm Đại Ngãi quê tôi.