BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn TÙY BÚT. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn TÙY BÚT. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 23 tháng 7, 2018

CON ĐƯỜNG CHẲNG MẤY AI ĐI... - Trần Mai Ngân




                   Tác giả Trần Mai Ngân
                  

CON ĐƯỜNG CHẲNG MẤY AI ĐI...

Đừng trói ta bằng những muộn phiền!
Có phải không muộn phiền trói chặt và vây kín ta mỗi ngày , mỗi lúc. Ta bi quan chăng ...? Không đâu, ta tìm cách tháo gỡ và quẳng nó đi.
Nhưng làm sao được khi người chúng ta luôn như đang sống trong bụi gai của cuộc đời. Chi bằng, giữ thân và tâm yên tịnh thì sẽ không bị thuơng tích và trầy xước.
Khó lắm đấy ! Tôi nói cho bạn nghe cách của tôi và bạn nghĩ xem thế nào nhé !

Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2018

HỎI - Trần Mai Ngân



 

HỎI

Đêm thật lặng yên, hoa lá thầm thì tỏa hương cho nhau, cho cả cuộc đời nếu ai đủ tâm để nghe thấy...
Tôi nằm vắt lên chiếc võng nhưng không đong đưa. Tôi ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Những ngôi sao lấp lánh, lấp lánh làm bầu trời đen tỏa sáng.
Tất cả nhiệm mầu và thật đẹp.

Tôi bỗng nhớ đến N. Và tôi muốn hỏi N... Sáng mai khi ta thức dậy, những ngôi sao này thực ra vẫn còn ở đó đợi đêm về, hay sẽ biến mất...

Tôi biết thế nào N cũng la tôi "vớ vẩn" như mọi khi. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi...Những ngôi sao ấy vẫn thức và chờ đêm lại về. Phải không ?

                                                                       Trần Mai Ngân

Chủ Nhật, 3 tháng 6, 2018

LẬP LOÈ HOA LỰU ĐỎ... - Trần Mai Ngân


     

     LẬP LOÈ HOA LỰU ĐỎ...
    
     Căn nhà lúc ấy nhỏ và chật chội so với số người ở trên một mét vuông nhưng thật ấm áp và hạnh phúc lúc nào cũng đầy tiếng cười vui...

     Sút tôi trồng duy nhất một cây Lựu ở phía ngoài ô cửa sổ to. Bên ngoài nữa là một khoảng không rộng của một hãng sản xuất nước tương Bông Sen. Cây Lựu không to lớn nhưng dáng rất đẹp cho hoa và trái quanh năm.
     Tôi thích ngồi trên thành của ô cửa đó ngắm trời xanh, mây trắng bay ngang qua bông Lựu đỏ lập loè... Cùng ngồi với tôi có cô Mèo lười cùng tuổi và cùng ngày sinh với tôi mà Sút rất cưng nó !
     Khi tôi đi xa, Sút tôi nhìn cô mèo và nhớ đến tôi. Mắt Sút tôi màu nâu nên đa cảm và mênh mang lắm !
     Sút tôi khỏe mạnh và yêu thuơng chăm lo thật tốt cho gia đình.

     Nhưng cuộc đời khó định đoán ! Cơn bệnh của Sút diễn biến rất nhanh. Để chỉ còn nghe tiếng Sút gọi tên tôi qua điện thoại nghẹn ngào và đứt quãng...

     Mùa Xuân sắp về !
     Tôi nhớ mênh mang về ngôi nhà thân yêu đó. Nhớ cây Lựu đỏ bên ô cửa và cả dáng cô Mèo nằm lim dim...
     Mơ hồ tôi nghe giọng Sút tôi:  Con mèo cùng tuổi với Nị đó ! Nị bao nhiều năm thì nó bao nhiều tuổi...
     Mơ hồ tôi thấy đôi mắt nâu nhìn tôi trìu mến, yêu thương...
     Và thật sự tôi thấy mắt mình đang cay, dòng lệ rơi quanh ! 
     Sút ơi ! Con nhớ người vô hạn !

                                                                        Trần Mai Ngân

Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2018

CỎ KHÔ VÀ NGỌN LỬA - Trần Mai Ngân


   
                           Nhà thơ Trần Mai Ngân 

     
   CỎ KHÔ VÀ NGỌN LỬA

   Một người mang vác bao cỏ khô lúc nào cũng sợ sệt và tránh né ngọn lửa, ngọn lửa vô tình hay cố ý nhất định sẽ thiêu rụi bao cỏ khô... khi có thể !
  Thật vậy, lời ái ngữ nói trong tình yêu thương cũng như cỏ khô sẽ bị thiêu rụi đi trong một lần nông nổi thốt ra lời ác khẩu . Thế là còn đâu, tất cả đã cháy tan hoang rồi...
   Những thiện lành trong tâm thiết nghĩ cũng mong manh như cỏ khô dễ bị sự cám dỗ, sai lầm trong cuộc sống là ngọn lữa sẽ hủy diệt đốt cháy...
   Ta phải làm sao để giữ gìn tâm an như bao cỏ khô mong manh này...
   Đặt xuống đi những ham muốn, ước vọng chỉ cho bản thân ta được thoả mãn hạnh phúc.

   Nên nhớ. Có những hạnh phúc mà khi vừa chạm vào đã thấy khổ đau.
   Tôi chỉ nói riêng về tình yêu trong cuộc sống. Khi yêu nhau người ta chỉ luôn muốn có nhau và được nhau một cách trọn vẹn... trong khi tình yêu không là con đường bằng phẳng của hai trái tim, hai tâm hồn. Có khi là duyên lành có khi là ác duyên. Cách chọn lựa duy nhất là chấp nhận vui vẻ và sống tốt hết lòng với tình yêu đó, đã trót !
   Đó cũng là cách đem bao cỏ khô tránh xa ngọn lửa lúc nào cũng chực chờ thiêu rụi...

   Sống chấp nhận và quên đi bản thân nhỏ bé. Ta vì mọi người chung quanh... và ta hạnh phúc khi nhìn họ hạnh phúc.
   Quên ta đi là một điều không dễ nhưng tu tập lâu và quyết tâm sẽ được. Hãy hoá giải tất cả buồn phiền, sự tổn thương.... xem nó nhẹ như áng mây bay đến rồi bay đi, đâu dừng đậu lại.

   Sự nhẹ nhàng và thanh thản từ đây. Tôi cứ vác mang bao cỏ khô an nhiên không sợ hãi vì con đường tôi đi là từ sông ra biển cả... mênh mông của sự chân như an nhiên... không có ngọn lửa nào chực chờ trên đường tôi đã chọn...
    Bạn có cùng tôi không , cùng đi trên con đường bình an để giữ gìn cỏ khô trong tâm luôn đẹp không gì thiêu hủy được... Bạn ơi , hãy tin và đi cùng tôi nhé ! Thân yêu ...

                                                                  Trần Mai Ngân
                                                                      13-5-2018

Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2018

BAY HƠI DANG TRẦM - Lê Văn Trạch


Anh Lê Văn Trạch trên FB với nick Lê An Lạc là một cựu Nguyễn Hoàng quê ở Cam Lộ, hiện anh đang định cư ở Mỹ. Cách đây mấy năm, anh đã có chuyến về Việt Nam. Trong chuyến đi năm đó, anh đã có một bút ký ghi lại chuyến đi trải dài từ Quảng Trị - Đà Nẵng vào đến Sài Gòn - Bà Rịa Vũng Tàu, gặp gỡ nhiều thầy cô, bè bạn đồng môn. Bài viết đó đã được giới thiệu và đăng trên trang Đồng môn Nguyễn Hoàng.
Hôm nay, xin được giới thiệu tùy bút "Bay hơi dang trầm" trong tập "Dặm trường lưu dấu" của anh.



     BAY HƠI DANG* TRẦM

Theo đà tiến hóa và phát triển, con người chinh phục, cải tạo thiên nhiên để bảo đảm tồn tại, thỏa mãn nhu cầu vật chất trong sinh hoạt, với trí tưởng tượng và sự năng động khám phá, họ đã có những thành tựu đáng kể! Những kết quả đạt được đôi khi tác động ngược lại, phá hủy quân bình tự nhiên, tạo những mâu thuẫn gay gắt khó giải quyết, không chỉ ở môi trường mà chính ngay trong bản thân họ!

Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2018

BUỒN ƠI , TA XIN CHÀO MI... - Trần Mai Ngân



       Tác giả Trần Mai Ngân

       BUỒN ƠI , TA XIN CHÀO MI...

       Có những tháng ngày ta cùng nỗi buồn đồng hành và chịu đựng nhau.
       Những tháng ngày ấy thật dài và đen tối . Ta buông mình rơi sâu xuống vực ảm đạm tưởng chừng như đã tan ra thành từng mảnh vỡ từ khổ đau . Cứ thế, ta lăn trôi theo nỗi buồn dẫn dụ...
       Lúc ấy, ta đã quên mất buổi sáng vẫn luôn còn có bình minh và tiếng chim hót. Không nhớ được những cơn gió nhẹ nhàng ban trưa và hoàng hôn vàng trên tóc khi đến chiều...
       Ta đã quên , quên tất cả để đắm mình trong hơi thở muộn phiền . Nỗi buồn bây giờ như một đam mê, huyền bí làm ta lạc lối đời...
      Cứ thế ta chìm sâu mê muội !
      Đến một lúc, nỗi đau đã đủ , đã đầy... ta như chết đi . Chết đi để rồi hiện sinh lại ở một kiếp khác ngay trong kiếp này...ta thành một con người khác! Ta buông nỗi buồn và xa lánh nó ! Ta quên hết, quên hết!

       Đúng vậy, khi nỗi đau đã đủ đã đầy ta tự khắc sẽ buông ra . Và ta sẽ mỉm cười.
       Nỗi buồn ơi! Vẫy tay chào mi nhé !

                                                                      Ngày 4-3-2018
                                                                      Trần Mai Ngân

Thứ Hai, 26 tháng 2, 2018

DÒNG SÔNG - Trần Mai Ngân





DÒNG SÔNG

Dòng sông cứ trôi chảy mãi không bao giờ ngưng nghỉ .
Con sông ai biết được có buồn vui, có cô đơn và hạnh phúc. Nó cứ lặng lẽ khi đầy, khi vơi. Nó cứ cô độc trong miền miên viễn riêng tư của bốn mùa...

Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2017

CÓ MỘT DÒNG SÔNG ĐÃ QUA ĐỜI... - Trần Mai Ngân



                             Tác giả Trần Mai Ngân


CÓ MỘT DÒNG SÔNG ĐÃ QUA ĐỜI...

Có một dòng sông đã qua đời đêm qua trong giấc mơ của tôi.
Dòng nước mênh mông thuở nào giờ đây đã cạn kiệt, đám rong rêu Lục Bình cũng gửi phận mình nơi đó và chết khô ! Tôi trở về ngồi khóc một dòng sông...
Mới hôm qua thôi tôi đã nói với dòng sông về thân phận một con người từ lúc được chào đời đến lúc tuổi thu vàng nhạt. Con người đó đã thôi không còn đau khổ, không còn buồn vui... Con người đó đã gửi gắm tất cả vào dòng sông hãy mang đi và lưu giữ.
Bây giờ, con sông không còn nữa và người đó sẽ ra sao với những lận đận, bộn bề... Tôi bỗng khóc !
Nước mắt lăn dài để tang cho một dòng sông đã cùng tôi cùng người.
Còn đâu, còn đâu nữa. Dòng sông đã qua đời đêm nay trong giấc mơ mà tôi không sao thức giấc được...
Giấc mơ miên man...

                                                                     Trần Mai Ngân

Thứ Ba, 19 tháng 4, 2016

CHẬP CHỜN TỈNH MÊ - Tùy bút của La Thụy

Bài viết từ năm 1978, bị bỏ quên rất lâu trong chồng bản thảo, tình cờ tìm thấy lại.


             
                                La Thụy năm 1978


“Voici maintenant ma vieille angoisse, là, au creux de mon corps, comme une mauvaise blessure que chaque mouvement irrit. Je connais son nom. Elle est peur de la solitude éternelle, crainte qu'il n'y ait pas de réponse”.
                 (Trích trong tác phẩm Le Malentendu của Albert Camus)

Hình như Bùi Giáng dịch thì phải, mình không nhớ rõ. Nếu đoạn văn dịch bên dưới không đúng thì coi như La Thụy phụ dịch:
 
“Và ở đây, bây giờ, niềm khắc khoải hãi hùng xa xưa từ trong sâu thẳm của hình hài, tựa như chấn thương tồi tệ, nhức buốt theo từng mỗi cử động. Tôi biết tên nó. Đó là mối sợ cô đơn ngàn thu không tiếng đáp”