Là Du… nhưng không là Du
Đắm trong yêu nhớ trầm phù si tâm
Hoa kia sắc tướng bụi lầm
Hồng nhan họa thủy? Án nhầm* … thiện tai!
Ừ thì mê lộ dặm dài
Sắc không hư ảo gót hài in rêu
Tình trần lơ lửng phong phiêu
Nghiệp duyên cởi buộc sớm chiều tụ tan
Am thiền Tiếp Hiện: vấn, nan?
Thì ừ, buông xả tâm an gột phiền
Toạ thiền quán tưởng diệu sinh
Sát na đốn ngộ sắc hình giai không
La Thụy
8/5/2015
* Chuyện “Chú Tiểu Bị Oan” ............. TÓM TẮT CHUYỆN "CHÚ TIỂU BỊ OAN" Trong phiên chợ có người bị mất trộm và người đó quả quyết là chú tiểu ăn cắp. Chú giải thích mấy cũng không ai tin. Sau, tìm được kẻ trộm người ta thả chú ra và xin lỗi. Khi về chùa - lạ lùng thay, Sư phụ bảo chú cúi xuống và đánh đòn. Chú nói : "Con vô tội và đã được minh oan rồi mà, sao sư phụ lại còn đánh con". Sư phụ nói: "Ta biết con vô tội và lương thiện. Nhưng ta vẫn đánh con là để con xem lại hành vi và dung mạo mình như thế nào mà bị nghi oan như thế, trong khi xung quanh có biết bao nhiêu người mà không ai bị nghi cả" ...
Hoàng hôn bảng lảng chạnh lòng ta
Chung rượu đầy vơi đượm bóng tà
Tráng khí ngày nao dường úa lạnh
Hùng tâm thuở ấy chợt trôi xa
Nghiêng chiều rót mãi : thơ buồn rụng
Dốc nắng hứng hoài : mộng đẹp qua
Chếnh choáng mạch sầu càng ứ đọng
Hoàng hôn bảng lảng chạnh lòng ta
La Thuỵ
HỌA
Bài hoạ 1
NỖI LÒNG
Trăng ứa tơ sầu, trăng với ta!
Đài hoa sương đọng buốt canh tà
Cung trầm ý nhớ chùng đêm vắng
Phím vút lời thương vọng nẻo xa
Vò võ hiên lòng theo tháng đợi
Mịt mù bóng nhạn với ngày xa
Chuông đâu gọi thức cơn trầm mặc
Trăng ứa tơ sầu, trăng với ta!
Ca Dao
Thơ: La Thuỵ. Diễn ngâm: Bích Long Video clip: Phú Đoàn.
THẢ (Tặng TMN)
Chừ đây mình thả hương nồng
Phiêu phong hoài vọng rêu rong cõi người
Mai kia thả nốt tuổi trời
Thời gian cuốn hút phận đời mong manh.
Sắc không ừ thả bồng bềnh
Mộng lòng dù đã ươm xanh... thả dần.
Nhạc phẩm Như Giấc Mơ Thôi của tác giả Nhân Chứng, làm tôi chạnh nhớ đứa con trai đã đột ngột đi về miền miên viễn khi tuổi đời ba mươi đang còn xanh thắm cách đây ba năm.
Nhạc & lời: Nhân Chứng. Trình bày: Thu Tuyết. Video clip: Phú Đoàn.
Mùa Chay của Thiên Chúa Giáo được khởi đầu bằng nghi thức xức tro trên đầu. Linh mục đọc "Hỡi người hãy nhớ mình là tro bụi và sẽ trở về bụi tro” và xức tro trên trán tín hữu. Nghi thức xức tro bắt nguồn từ truyền thống xa xưa của dân Do Thái. Trong Cựu Ước, mỗi khi muốn tỏ lòng ăn năn hối cải, người Do Thái thường xức tro lên đầu, ngồi trên đống tro và mặc áo vải thô hoặc xé áo ra. Việc xức tro và xé áo trước hết nói lên sự buồn phiền đau đớn vì đã phạm nhiều tội lỗi. Việc xức tro và xé áo cũng làm cho tội nhân ý thức thân phận con người bọt bèo, cuộc đời mau chóng tàn phai như giấc mộng. Đời người như một nắm tro bụi, chỉ một làn gió nhẹ thoảng qua đủ xoá sạch vết tích.
Nhạc phẩm Cát Bụi cũng được nhạc sĩ Trịnh Công Sơn lấy nguồn cảm hứng từ sách Sáng Thế: Thiên Chúa dùng bùn đất tạo dựng Ađam. Sau khi Ađam phạm tội bất phục tùng,Thiên Chúa phạt ông và con cháu sẽ trở về với cát bụi. (x. St 1,26-3,24).
................................ Vừa post bài này vào buổi sáng 8/3, thì gần 12 giờ khuya cùng ngày, mình đột ngột nhận hung tin: Ông anh rể (chồng chị ruột của mình) vừa qua đời vì tai nạn giao thông (chỉ cách nhà anh ấy ở Tánh Linh - Bình Thuận chưa đầy 200m). Mới cười nói sang sảng cùng thân hữu chiều ngày 8/3/2015, bỗng chốc anh biến thành người thiên cổ ngay trong tối khuya hôm đó, chết gần nhà nhưng không có một người thân bên cạnh (do hay tin quá muộn). Ôi! CÁT BỤI phận người!! La Thụy
*Vâng
mệnh vua Hán Vũ Đế, Tô Vũ đi sứ sang Hung Nô. Ông bị vua Hung Nô đày đến đất Bắc
giá lạnh hoang vu, không có người ở, để chăn dê rất cực khổ. Sau 19 năm, nhờ sự
can thiệp của Hán Vũ Đế, ông mới được thả trở về Hán.
**
Bá Lý Hề bị nước Sở bắt làm nô lệ. Tần Mục
Công biết Hề là người có tài, đem năm tấm da dê xin chuộc. Tần Mục Công chuộc
được Bá Lý Hề đem về, phong ngay làm Tướng Quốc và ông Tướng Quốc này đã làm
cho nước Tân thành giầu mạnh một thời và được mệnh danh là “ Ngũ Cổ Đại Phu”,
nghĩa là ông Tướng Quốc năm bộ da dê.
NGUYỄN HUỲNH SA là hội viên Hội Văn Học Nghệ Thuật Bình Thuận. Thơ anh thường xuyên góp mặt trên nhiều báo địa phương, trên các tạp chí Văn Nghệ trong và ngoài tỉnh... Văn chương với NGUYỄN HUỲNH SA không là "nghề" nhưng là "nghiệp", "lỡ mang cái nghiệp vào thân" nên cuộc đời nhà thơ nào cũng thường lắm truân chuyên lận đận! NGUYỄN HUỲNH SA chuyên chú đến với thơ từ khi còn rất trẻ, hành trình sáng tác thơ của anh đã trên 35 năm. Anh không viết nhiều, nhưng viết rất cẩn trọng và chắc tay, không dàn trải bằng số lượng, nhưng rất đáng nể về chất lượng! Mỗi bài thơ của anh là một sự chắt lọc, rút ra từ trải nghiệm cuộc sống với những vất vả thăng trầm của người con xứ biển với quanh năm sóng gió mặn mòi... Tập thơ đầu tay: "ĐÁ MẶN NGHIÊNG ĐỜI NGHE SÓNG VỖ" của anh, phải sau hơn 30 năm làm thơ anh mới cho xuất bản cũng đã phần nào nói lên tâm thế: chậm mà chắc, ít mà cô đọng trong thơ NGUYỄN HUỲNH SA. Xin giới thiệu bài thơ ĐỢI PHÚT ĐANG MÙA của anh do La Thuỵ diễn ngâm
ĐỢI PHÚT ĐANG MÙA
Em nơi đâu?
Anh đi tìm em
Anh cùng cánh cò nương theo ngọn bấc
Cùng nồm nam hoá hạt thấm quanh nguồn
Len lỏi rốn chợ đời chong chóng
Ngập ngừng mấy ngả ba trơn
Giữa lấp loá sắc màu anh chỉ còn sắc trắng
Tìm em
Anh đi tìm em
Dẫu chưa có đôi hài bảy dặm
Dẫu tứa máu đôi bàn chân lận đận
Và hai bàn tay chai
Gặp đây đó của rất nhiều cô gái
Một phẩy mi, một chấm môi em
Làm sao được, em là ba chấm lửng
Gặp đây đó những đường cong lượn uốn
Vươn dài ra, vòng lại, vây quanh
Những đường cong tưởng nhốt đời anh ngợp
- Những vòng tròn rực rỡ hào quang xanh
Rồi nhan nhản một trời áo váy
Lốc cốc rập rềnh rạn phố ngựa xe
Chong mắt, căng tai, hút vầng em chẳng thấy
Giá mình làm loài thú đánh hơi nghe.
Thì thôi vậy
Em về vườn cũ
Mắc võng tình, ngây dại chờ em
Hát ngô nghê sáo sành sáo sậu
Con cò bay - cò sợ đậu cành mềm
Chém đá - tin một ngày em lại
Mặc thời gian rắc muối mái đầu nhau
Ta ngây thật
Sẽ đâu cần che đậy
Vì em ơi, hoa trái cứ đang mùa.
Nửa vàng nửa xanh - trái chưa mùa
Mãi đợi
Ta môt nửa khật khờ, em một nửa khôn lanh
Phút đang mùa em chín mọng trong anh
Nhà thơ, nhà báo Phan Chính sinh năm 1943, tại thị xã La Gi, tỉnh Bình Thuận. Trước năm 1975, ông với bút hiệu Đông Thuỳ đã xuất hiện trên các báo: Điện Tín, Sóng Thần, Độc Lập, Tin Sáng, Đại Dân Tộc... và các tập san văn học: Khởi Hành, Thời Nay, Tuổi Ngọc… Từ sau năm 1975 đến bây giờ thơ, truyện ngắn của Phan Chính xuất hiện đều đặn trên các báo ở địa phương và Trung ương… Đến năm 2008, Phan Chính đã xuất bản 04 tập thơ: Trái độc, Giọt sương, Giữa truông đời, Biển trắng như lòng ta thức đợi ; Hàm Tân chuyện thuở đầu (bút ký- năm 1988), Huyền thoại xứ biển (biên khảo- năm 2007). Ngoài ra, ông còn tham gia viết lịch sử truyền thống huyện Hàm Tân và thị xã La Gi (Bình Thuận). Xin giới thiệu bài thơ LỜI XIN LỖI của ông qua giọng ngâm thơ La Thuỵ
Bài thơ LỜI VỌNG CHÂN MÂY tôi viết, sau khi đọc tập thơ HÁT GIỮA RỪNG CHIỀU do nhà thơ Đinh Hồi Tưởng tặng. (Đinh Hồi Tưởng là bút danh của thượng toạ Thích Tấn Tuệ, trụ trì chùa Thanh Trang Lan Nhã - còn được gọi là chùa Đây - cạnh con suối Đó khá thơ mộng ở thị xã La Gi, Bình Thuận). Bài thơ này, không ngờ được khá nhiều thi hữu vui họa.
Từ trái sang: Nhã My, La Thụy, Thích Tấn Tuệ, Kha Tiệm Ly
LỜI VỌNG CHÂN MÂY (Cảm đề "Hát giữa rừng chiều" của ĐHT)
Non thiền lắng bợn sắc không
Suối nguồn lờ lững một dòng chân như
Hương Tây phương giũ phù hư
Thoát trùng bể khổ Thuyền Từ phiêu diêu
Hòa mình cùng chốn tịch liêu
Chuông mai Suối Đó, kinh chiều Chùa Đây
Thì thầm lời vọng chân mây
Rừng chiều ai hát riêng tây vô thường
La Thuỵ
HOẠ:
1/ LỜI VỌNG CHÂN MÂY
Lắng lòng nuôi dưỡng tâm không
Vui cùng tuế nguyệt thuận dòng chân như
Sắc hồng mây thả phù hư
Hoa trôi suối bạc hiền từ phiêu diêu
Đâu quang đãng, đâu tịch liêu
Sắc không, không sắc những điều đó đây
Cuốn theo cơn gió đùa mây
Ngàn sao bóng nguyệt lắt lay vô thường
Nhã My
Thu đang về, mình làm thử bài thơ lục bát khoán thủ này đón thu! Lấy ý câu: "Ngô đồng nhất diệp lạc thiên hạ cộng tri thu" (một chiếc lá ngô đồng rơi thiên hạ đều biết thu tới rồi) để viết
THU
NGÔ buồn khép áo mơ màng
ĐỒNG xa toả nắng đôi hàng mây bay
NHẤT nhì mưa nắng đổi thay
DIỆP sầu héo úa trơ gầy cành thân
LẠC trong hơi ấm điệu vần
THIÊN thu nghe gọi như trăn trở về
HẠ xưa sực tỉnh hồn mê
CỘNG sinh đồng tử lời thề bâng khuâng
TRI âm chôn kín mộ phần
THU nay lẽ bóng nhìn trăng ngậm ngùi