Trang

Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2024

TỔ QUỐC NÓI THẾ NÀO CŨNG RƯNG RƯNG – Trần Vấn Lệ



Máy bay mình đang bay ngang qua thành phố cũ... Đà Lạt kìa, thương nhớ, phấn thông vàng hay mây?
 
Em!  Cho anh bàn tay!  Chỉ anh đi, ngón út. Cho anh đi, hương mật của thành phố ngàn hoa...
 
Em!  Cho anh hôn nha thành phố ngàn thông mướt mái tóc em dài thượt con suối vòng Cam Ly...
 
*
Tôi không biết nói chi về một thành phố cũ nơi mà tôi từng ở... bây giờ tôi bỏ đi!
 
Nó còn lại những gì?  Lăng Nguyễn Hữu Hào khiêm nhượng những bậc cấp đơn sơ? 
 
Những bậc cấp trong mưa nước đổ về Tùng Nghĩa.  Quê em là Liên Nghĩa một thị trấn giữa rừng...
 
Những xe ngựa chạy không những tấm lòng đói khổ.  Những người Thượng đóng khố chống gậy đi lên non...
 
Thác Gougha dễ thương cứ đổ hoài nước mắt.  Tiếng cắc bùm thật chát xé rừng thông tan hoang...
 
Núi cao nhất, Langbian.  Núi Bà đó, em ạ.  Nghĩ người mình thật lạ, đặt tên núi:  Núi Bà...
 
Hồi xưa anh đi qua, núi nào cũng tên đó, nghe nó sao ngồ ngộ, nhớ em - một mình Em?
 
Anh đứng ở K' Loon ngó xa về Tà Cú, những đám mây quần tụ...em đang múa Rừng Ơi!
 
Những cánh rừng nằm phơi xương tàn thời hủy hoại... Anh biết sao mà nói... dưới kia:  rừng Lâm Viên?
 
Em ơi em!  Em!  M.  Dưới kia thành phố cũ... tất cả chắc đang ngủ chờ em về nâng niu?
 
Em, anh rất quý yêu... lá thông cài trên tóc.  Tự nhiên tình Tổ Quốc trong anh cũng bằng em...
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ

BỤI TRÚC LA ĐÀ, TRĂNG TÀ - Thơ M.loanhoasử


   
                Nhà thơ M.loanhoasử

 
BỤI TRÚC LA ĐÀ
 
em phơi hết tuổi hồng cầu Bạch Thổ
mắt biếng lười nhìn hờ hững sông Hương
anh chiếc ghe bầu trôi vừa ngái ngủ
thêm giọng hò mái đẩy nữa thân thương
trôi đi đâu chiếc ghe tội nghiệp
tuần mấy lần ghé mé Thuận An
em có qua cầu ghé về Đập Đá
nhìn xung quanh bụi trúc la đà
tháp Thiên Mụ hồì hồng chung thoang thoảng
chả lẽ dài đời em mãi tránh ta
con đê đó nằm soi mình bóng nước
cầu Tràng Tiền 12 nhịp thiết tha
kinh thành cổ bên bờ tả ngạn
chuyến tàu trưa chẳng bõ vượt Hương Trà
đi chút nữa ghé tạm ga Văn Xá
giòng Thúy Ái lừ đừ chẩy mỏi đôi ta
dẫy đồi cỏ Phong Điền chia 2 miệt
phủ Hải lăng bụi chuối sứ sa đà
ta như bèo hợp cuả Phạm Duy
(nhạc Con Đường Cái Quan)
theo bước chông gai vội vã lên đuờng
vượt Châu Ô Cận Lục vào Thuận Hoá
núi ngăn đường chồm ra biển Hải Vân
ải sừng sững nhìn thông Nam Hải
đường nối đường quá rộng đạo Quảng Nam
ta chiêm ngưỡng từng gốc cây hốc đá
tạ ơn trời tạ Công Chúa Huyền Trân
 

Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2024

VÌ SAO CON RỂ VUA LẠI GỌI LÀ "PHÒ MÃ" 駙馬?, BIỀN NGẪU 駢偶



VÌ SAO CON RỂ VUA LẠI GỌI LÀ "PHÒ MÃ"?

     Chồng của công chúa, tức là con rể vua, người ta gọi là Phò mã. Nhiều người giải thích rằng: Phò là giúp, mã là ngựa; Phò mã là người đi bên ngựa vua để giúp đỡ ngài, nghĩa là người rất thân cận với nhà vua
     Thật ra, PHÒ ở đây nghĩa là con ngựa để đóng vào xe. Chữ hán PHÒ viết là "" (fù), còn đọc với âm PHỤ. Ngựa đóng vào xe phụ, đi theo xe chính của vua gọi là PHÒ .
     Còn hai chữ PHÒ MÃ nguyên là một chức quan đời nhà Hán. Chức quan này chuyên về trông coi xe ngựa tùy tòng của vua, được gọi là “Phụ mã đô úy” 駙馬都尉. Từ đời nhà Ngụy, Tấn trở về sau, các đời vua lập ra cái lệ rằng hễ ai lấy công chúa tất được phong vào chức ấy, vì thế nên chàng rể của vua gọi là Phụ mã 駙馬. Ta vẫn thường đọc từ này là Phò mã.
     Lâu dần, người ta chỉ hiểu Phò mã là con rể vua, mà không nhớ danh từ đó nguyên là một chức quan.

CA SĨ THÁI HIỀN - Câu Chuyện Âm Nhạc



Thái Hiền (tên đầy đủ là Phạm Thị Thái Hiền, sinh ngày 24 tháng 4 năm 1958) là một nữ ca sĩ Việt Nam tại hải ngoại, là người con thứ năm - đồng thời là trưởng nữ của nhạc sĩ Phạm Duy và ca sĩ Thái Hằng. Thái Hiền bước chập chững bước vào con đường nghệ thuật từ đầu những năm 70 dưới sự dìu dắt của bố.

Ca sĩ Thái Hiền người gốc Hà Nội nhưng lại sinh ra và lớn lên ở TP. HCM, cô bắt đầu con đường ca hát từ năm 13 tuổi với những bài Bé Ca mà nhạc sĩ Phạm Duy viết dành riêng cho con gái của mình.
Đến năm 1974, khi Julie rời The Dreamers sang Pháp thì Thái Hiền trở thành giọng nữ chính của ban nhạc. Và cô nhanh chóng trở thành một ngôi sao ở độ tuổi thiếu niên nhờ những bài Bé Ca, Nữ Ca và sau này là Thiền Ca, Đạo Ca được bố là nhạc sĩ Phạm Duy viết riêng cho giọng hát của mình.
Khi bắt đầu được yêu mến với Nữ ca, những bài hát cho tuổi mới lớn, là lúc cô rời Việt Nam theo cha.

THÂN PHẬN CA – Thơ Khê Kinh Kha

 
 


tôi là người Việt Nam
mang giòng máu Tiên Rồng
quê quán đất Hà Tĩnh
 
đất nghèo như cỏ rơm
sinh ra chưa kịp khóc
đã cất bước lên đường
mẹ cha đùm chiếu rách
sông núi dựng hồn thiêng
 
Trường Sơn xanh lá biếc
sông Hương chảy vào lòng
tiếng chuông vang tuổi mộng
sóng vỗ tình non sông
 
bãi cát dài Đà Nẳng
trăng sáng giữa Nha Trang
mộng reo thông Đà-Lạt
tình thấm nước Cửu Long
 
tôi lớn lên vội vã
lớn lên trong đạn bom
từng tuổi đời héo úa
hồn đầy bao vết thương
 
bạn bè bao nhiêu đứa
tình nồng chưa dám tỏ
mộng đời chưa đầy tay
sách vở buồn khép lại
bao thằng đã ra đi
máu xương lạnh lòng đất
bao đứa còn nơi đây
tương lai như lá bay
 
tôi lớn lên vội vã
nhìn quê hương sụp đổ
nhìn quê hương điêu tàn
dân tôi nấc từng cơn
nuốt trôi nghìn gian khổ
lệ nhiều hơn lúa mạ
quê hương buồn ai hay
buồn như tiếng thở dài
mình me trong đêm vắng
trong đêm dài cô quạnh
trong đêm hồn rưng rưng
trong đêm hồn rưng rưng
 
tôi lớn lên vội vã
trong bom đạn chiến tranh
kinh kha hề nuôi chí
kinh kha hề tráng sĩ
từng ngày hề từng ngày
nỗi lòng này ai hay ?
 
tôi lớn lên vội vã
nhìn quê hương tan rã
bao phận người lưu vong
bao phận người lênh đênh
bao nhiêu xác chôn vùi
vào lòng biển mênh mông
em ơi, anh ơi, mẹ ơi
vào lòng biển mênh mông
cha ơi, con ơi, mình ơi
vào lòng biển mênh mông
vào lòng biển mênh mông
 
tôi là người Việt Nam
ngàn năm vẫn Việt Nam
máu tôi vẫn Tiên Rồng
màu lúa chín màu da
mộng ta mộng kinh kha
trôi trong kiếp lưu đày
trên mảnh đất mượn vay
ai tan vỡ mảnh hồn
oà khóc theo tháng năm
 
Việt Nam ơi Việt Nam
sao gọi hoài chưa hết
Việt Nam ơi ! Việt Nam hỡi
xin gọi mãi trong đời
ta còn đây, còn đây
một màu da lúa chín
một trái tim câm nín
một giòng máu Rồng Tiên
 
một trang sử bắt đầu
cho bao triệu con tim
 
           Mass 5/10/75
           khê kinh kha

THƠ HAIKU CỦA TRẦN MAI NGÂN


  

 
HAIKU CHÀO THÁNG 11
 
Gió thổi bay đi
Đám mây màu xám
Hoa Cải trắng cười…
 
Trần Mai Ngân

CẮC CỚ. TÌNH ĐỜI THƯỜNG – Thơ Chu Vương Miện


   


CẮC CỚ
 
có ai? cắc cớ hỏi rằng?
tại sao? cây ngô đồng không trồng mà mọc?
thì cũng có người trả lời
rằng “tại sao con ghế khóc?”
cũng như có nhiều người làm thơ
làm ra không ai đọc?
có người mang đi cất
có người quăng thùng rác?
người ta giả vàng lá [không ai giả bạc?]
đồng giả là đồng thau
người ta hiện diện cõi này
để dối lừa nhau?
cho vui buồn đỡ nhàm đỡ chán?
nói đuờng vòng quanh co rồi nói nhảm?
giống cây ngô đồng
4 mùa dướí nắng?